Edit: Lumi
Ngày hôm sau, Huyên Nhi tỉnh dậy từ sớm.
Thỉnh thoảng nàng lại nhìn phía cổng nhà gỗ, trên khuôn mặt viết đầy hai chữ bất an, liên tục đi qua đi lại.
“Ca ca, hay là chúng ta đi đi.” Nàng tiến lên phía trước, kéo vạt áo của Ninh Vô Tà, lo lắng nhìn hắn.
Tuy nàng rất muốn báo thù cho ông, nhưng chỉ là một đứa trẻ, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi hơn.
Áp lực tâm lý đám người hắc bang đó gây ra cho nàng quá lớn, khiến nàng hơi sợ hãi.
Nàng không biết liệu Ninh Vô Tà có thể đánh bại đám người đó hay không, nàng chỉ biết, nếu Ninh Vô Tà thua thì hắn sẽ rời khỏi nàng giống như ông.
Nàng không nỡ.
Ninh Vô Tà mỉm cười, ôm Huyên Nhi vào lòng
“Huyên Nhi yên tâm, ca ca sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Chỉ cần có người dám tổn thương Huyên Nhi, ta nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá!”
Sau đó, hắn đi lấy nước, gội đầu và rửa mặt cho Huyên Nhi, rồi lại đánh răng cho nàng, chăm sóc nàng như một tiểu công chúa.
Huyên Nhi như một người gỗ, mặc cho Ninh Vô Tà bế qua chỗ này rồi lại bế qua chỗ kia, rất ngoan ngoãn. Đôi mắt to tròn đen láy nhìn về phía Ninh Vô Tà, tựa như hắn là vật duy nhất trên thế gian này.
Nàng lang thang nhiều năm, ăn không no mặc không ấm, trước giờ chưa từng nhận được tình yêu thương nên được nhận như những đứa trẻ khác.
Nhưng bây giờ, Ninh Vô Tà đã cho nàng.
Xoa nắn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Huyên Nhi, Ninh Vô Tà cực kỳ chắc chắn, đây chính là Nữ đế Ma đạo tương lai Khương Ngưng Huyên!
Quá giống, sao lại trông giống như vậy được!
Thấy đôi mắt to đang ngơ ngác nhìn mình của Huyên Nhi, Ninh Vô Tà cảm thấy không khỏi đau lòng.
Kiếp trước Nữ đế Ma đạo máu lạnh vô tình này chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như vậy sao.
Lau khô tóc cho Huyên Nhi xong, Ninh Vô Tà bế nàng quay về giường, vừa đặt Huyên Nhi xuống, tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa cũng vang lên, nghe có vẻ có mấy chục người đã bao vây căn nhà này.
“Huyên Nhi, đợi ở trong nhà, ca ca đi chút rồi về.”
Ninh Vô Tà xoa đầu Huyên Nhi, quay người cầm trường đao đặt ở trên bàn, đẩy cửa gỗ ra.
Trên con đường đổ nát dài tầm hơn năm mươi mét trước cửa đã đứng đầy người, toàn là mấy tên hung dữ, xách đao cầm gậy.
Thấy Ninh Vô Tà xuất hiện, bọn chúng dần quây lại gần, tạo thành một vòng tròn.
“Lão đại của các ngươi đâu.”
Ninh Vô Tà chậm rãi đi xuống bậc thang, từ từ cởi miếng vải dài bọc thanh đao.
Hàn quang chợt lóe lên, mấy tên côn đồ vây tới lập tức dừng lại.
Chẳng lẽ hắn định một mình đối đầu với mấy chục người sao?! Bọn côn đồ cũng lần lượt lấy vũ khí mình đã chuẩn bị sẵn ra, hào hứng cân nhắc.
Đám người tránh ra một con đường, một đại hán thô lỗ có vóc dáng vạm vỡ, cao to lực lưỡng, trên mặt có săm chữ, bước lên trước đám côn đồ. Phía sau là tên Vương mập bị Ninh Vô Tà vặn gãy tay hôm qua.
Hổ ca lạnh lùng đánh giá Ninh Vô Tà, còn Vương mập thì bày ra vẻ mặt oán hận.
“Tiểu đệ, hôm qua thân thủ của ngươi không tồi.” Giọng nói của Hổ ca trầm thấp, lạnh lùng nhìn Ninh Vô Tà.
“Thẳng tay phế hai tai của huynh đệ ta, xem ra cũng là tu sĩ nhập môn?”
Ninh Vô Tà khoát tay: “Không dám nhận, chỉ biết sơ sơ vài chiêu mà thôi.”
Nghe vậy, Hổ ca dường như đã nghiệm chứng được suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt lập tức trở nên ngông cuồng.
“Ha ha! Vậy lát nữa đừng trách ca xuống tay quá mạnh đấy!”
“Tuổi còn trẻ, có chút thực lực, nhưng đáng tiếc ngươi đã chọc nhầm người rồi! Đây chính là kết cục của những tên trẻ tuổi quá kiêu ngạo!”
“Bây giờ bỏ đao đi, quỳ xuống lạy ta, bổn đại gia chỉ chặt hai tay ngươi, miễn cưỡng tha cho cái mạng chó của ngươi!”
Ninh Vô Tà cúi đầu lau đao, làm như không nghe thấy.
“Ta có một câu hỏi.” Hắn lạnh nhạt nói, giọng không lớn nhưng ai cũng có thể nghe thấy.
“Có rắm mau thả.”
Hổ ca bị dáng vẻ này của Ninh Vô Tà làm cho hơi tức giận.
“Đám người các ngươi, có ai đánh chết một ông cụ xin nước uống ở trong khu ổ chuột vào mấy ngày trước không?
Vừa dứt lời, đám côn đồ Hắc Hổ bang đều hơi ngẩn ra.
“Lão già đó có quan hệ với ngươi?” Hổ ca cẩn thận hỏi một câu.
“Cái đó thì không có, ta chẳng thân quen gì với ông ta cả.”
“Vậy ngươi có ý gì?”
“Ta dọn xác cho ông ta, còn đồng ý sẽ báo thù cho ông ta.”
Ninh Vô Tà nhìn thẳng vào Hổ ca, giọng nói lạnh lùng.
“Cho nên, nếu kẻ nào trong số các ngươi gϊếŧ, thì hôm nay, hắn nhất định phải chết!”
“...”
Vừa dứt lời, bầu không khí tại đây lập tức lạnh thấu xương! Mọi người, đều dùng ánh mắt mang theo sát ý nhìn Ninh Vô Tà!
Còn Ninh Vô Tà lại coi như không thấy, lặng lẽ đe dọa Hổ ca.
“Là ta đánh chết!” Một giọng nói sắc bén đột nhiên truyền ra từ trong đám người.
Một tên nam tử trông cao gầy, xấu xí, da vàng chen lên trước, vung nắm đấm về phía Ninh Vô Tà.
“Lão già ăn mày đó là ta tự tay đánh chết, còn có Tế Cẩu, Nhị Điều, Vương mập, bọn ta cùng ra tay!”
“Thằng nhóc chết bầm, ngươi làm gì được?”
Ninh Vô Tà ngừng lau đao, ném miếng vải dài về phía sau, nhớ kỹ khuôn mặt của người kia, thu tầm mắt lại, rồi nhìn về phía Hổ ca.
“Tốt, hôm nay các ngươi chết chắc rồi.” Ninh Vô Tà khẽ nói.
“Cùng lên đi.”
Hổ ca bị giọng điệu và thái độ của hắn chọc tức tới mức mặt đỏ bừng bừng, l*иg ngực cường tráng phập phồng!
“Băm hắn ra cho ta.”
Vừa dứt lời, đám côn đồ đang đứng xem lập tức như đàm sói nhận được mệnh lệnh, gào lên lao về phía Ninh Vô Tà!
Trong nháy mắt đám côn đồ nhào tới, thân thể Ninh Vô Tà cũng đột nhiên chuyển động!
Trường đao trong tay hắn khua nhanh gọn, không có chút trì trệ nào! Thành thạo công phòng tiến lui, đối mặt với cuộc bao vây tấn công này cũng không bị rơi xuống thế hạ phong.
Đám côn đồ giơ gậy dồn tới, lại lập tức bị một đao của Ninh Vô Tà chém qua, kêu gào ngã xuống đất.
Trường đao trong tay không dừng lại chút nào, đối mặt với sự bao vây tấn công của đám người, Bát Mực Đao Pháp như mưa rơi bao phủ mọi hướng, bất cứ ai liều lĩnh xông lên, không phải bị đứt tay thì là bị chém qua cổ, máu tươi phun ra như thác!
Hắn tỏa sáng trong cuộc gϊếŧ chóc, như đóa hoa nở vào sáng sớm.
Đôi mắt Ninh Vô Tà lạnh lẽo, liếc nhìn đám côn đồ, khiến mọi người đều lạnh gáy!
Cách gϊếŧ chóc điên cuồng và tàn nhẫn như vậy, chưa tới mấy phút đã khiến cả đám côn đồ run rẩy, không cầm chắc đao nữa!
Bọn họ chỉ là người phàm bình thường, ngày thường chỉ làm vài chuyện xấu chèn ép người khác.
Chứ nào từng thấy kẻ tàn ác không cần mạng, chém gϊếŧ khát máu như vậy bao giờ?!
Điều đáng sợ hơn nữa là đã chết nhiều huynh đệ vậy rồi mà tới sợi lông cũng chưa chạm vào được.
Nhìn các huynh đệ ngã trên đất, tay chân thi thể đứt lìa, cuối cùng có người không chịu nổi nữa.
Tên gầy tự nhận đã gϊếŧ ông của Huyên Nhi trước đó, gào lên một tiếng quái dị, ném thanh đao trong tay xuống, quay người bỏ chạy!
“Muốn chạy?” Ninh Vô Tà lập tức chú ý tới hành động của hắn ta, lao người tới hệt như yêu ma.
Khi thấy hắn lao tới, phản ứng đầu tiên của đám côn đồ xung quanh vậy mà lại là tránh ra!
Điều này đã cho Ninh Vô Tà cơ hội tấn công, trường đao xẹt ngang qua trong lúc lao đi, lại có thêm vài người phun máu từ cổ họng, ôm cổ quỳ xuống đất!
Xoẹt –
Bước chân của tên gầy đó dừng lại, ngực bị Ninh Vô Tà đâm xuyên qua!
Ninh Vô Tà quay người, máu bắn tung tóe dính lên nửa khuôn mặt.
Một mình đứng trên con đường ngoằn nghèo đổ nát, mấy thi thể nằm bất động bên chân, dưới ánh mặt trời giữa trưa, Ninh Vô Tà hệt như ma quỷ giáng thế!
Hắn vừa vung đao đã có máu tươi bắn ra.
“Mấy người kia, ra nhận cái chết đi.”
“Ranh con, ngươi đừng kiêu ngạo quá!”
Mắt thấy thủ hạ của mình đều đang sợ hãi, Triệu Hắc Hổ biết đến lúc mình phải ra tay rồi!
Hắn giơ tay đẩy đám côn đồ ở trước mặt ra, di chuyển đôi chân to khỏe, thân thể cường tráng như bức tường, lao về phía Ninh Vô Tà!