Nhân Lúc Nữ Đế Chưa Hắc Hóa, Ta Nuôi Dưỡng Nàng Làm Phản Diện

Chương 1: Đạo tử Nhân tông trùng sinh, nhặt được Nữ đế Ma đạo?

Edit: Lumi

“Khương Ngưng Huyên! Còn không mau đầu hàng Nhân tông ta, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây!”

Một ngọn núi tuyết cao vυ't trong mây, khí thế ngập trời.

Một nữ tử mặc y phục trắng hơn tuyết, tay áo tung bay, ấn đường tràn ngập anh khí, dung nhan tuyệt đẹp, đang quát lên với một nữ tử mặc áo bào đen trên đỉnh núi.

Nữ tử mặc áo bào đen cũng có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, mắt ngọc mày ngài, băng cơ ngọc cốt, thân hình nở nang đầy đặn.

Dung nhan của nàng càng xinh đẹp hơn, ngũ quan thanh tú, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, như băng tuyết vạn năm dưới chân.

Tông chủ Nhân tông, người bảo vệ của Linh Vũ đại lục, tiên tử Lý Lạc Băng, đang chỉ huy các tinh anh chính đạo, tới bao vây tấn công nàng.

Chỉ vì nàng là Nữ đế đã thống nhất Ma đạo. Chính là một nữ ma đầu làm nhiều việc ác, coi mạng người như cỏ rác, kh.át máu vô tình trong mắt chính đạo.

Đã bao vây tấn công mấy tháng, giờ đây tông môn Ma đạo bị hủy diệt, chỉ còn lại một mình nàng, bị trọng thương, không còn hi vọng sống sót.

Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt lạnh lùng như có một tia dao động xẹt qua, những cảm giác cô đơn chua chát lần lượt hiện lên trước mắt.

Dù kết cục đã được định sẵn, nhưng nàng cũng sẽ tuyệt đối không lặng lẽ chết đi như vậy!

Nghĩ tới đây, Khương Ngưng Huyên đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi, rơi xuống nền tuyết trắng.

Thân thể bao bọc trong đế bào màu đen đột nhiên bay lên, như một ngôi sao băng màu đen, lao thẳng về phía Lý Lạc Băng!

Trong nháy mắt, toàn thân Khương Ngưng Huyên tràn ngập chân khí màu đỏ thẫm, khuấy động biển mây vạn dặm!

Cả thiên địa vì vậy mà biến sắc, nàng giơ tay lên, túm lấy cần cổ trắng như tuyết của Lý Lạc Băng!

Đây là một đòn ngưng tụ hàng trăm năm tu vi tinh huyết, là một đòn lấy thân thể làm chất dẫn để phóng thích ra ngoài!

Một khi sử dụng, thì cũng có nghĩa là ngọc nát đá tan!

Lý Lạc Băng vốn tưởng rằng kẻ địch trước mặt đã không còn sức lực phản kháng, nhưng không ngờ trước khi ch.ết, Nữ đế vẫn có thể tung ra một đòn đáng sợ như vậy!

Nàng ta không kịp tránh, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng.

“Ninh Vô Tà, giúp ta đón địch!” Trong mắt nàng ta không còn vẻ thách thức như vừa rồi nữa, mà hoảng sợ hét lên.

“Rõ!”

Trong khoảnh khắc cuối cùng, một bóng dáng nam tử nhanh chóng lao tới bên cạnh Lý Lạc Băng, cùng nàng ta giơ hai tay ra, ngăn chặn một đòn sinh tử của Khương Ngưng Huyên.

Nhưng trong nháy mắt va chạm cực lớn ập tới, Ninh Vô Tà lại cảm thấy bên cạnh trống rỗng.

Lý Lạc Băng chạy rồi.

Trong thế giới chỉ có ma trảo bị chân khí đỏ thẫm nhuộm đỏ, chộp tới trước mặt mình, cùng với một vệt kim quang đột nhiên tỏa ra từ trong đó...

Rơi, đau đ.ớn.

“Nhân hoàng điện hạ, hình như đạo tử vẫn còn sống.” Bên tai lờ mờ vang lên tiếng người nào đó.

“Có cứu được không?” Đây là một giọng nữ quen thuộc.

“Về cơ bản là không thể rồi, dù có cứu được thì đầu óc cũng hỗn loạn, tu vi mất hết.”

“Vậy chẳng phải là một phế vật sao, giúp hắn giữ thể diện một chút, rồi đưa về an táng đi.”

“Vâng.”

...

...

“A!”

Ninh Vô Tà đột nhiên tỉnh lại, lập tức ngồi thẳng dậy!

“Lý Lạc Băng, cô lại dám hại ta!”

Hắn kinh hoàng hét lên, sau đó mới phát hiện, cảnh tượng hình như hơi sai sai.

Đây không phải là hang ổ của Thiên Minh tông ở vùng cực Bắc kia, cũng không phải núi rừng mình rơi xuống sau khi bị tấn công.

Mà là một căn nhà gỗ nhỏ rách nát, tồi tàn.

Nhà chỉ có bốn bức tường, gió thổi vù vù, trên nóc nhà còn có một cái lỗ rách.

“Chỗ này quen mắt quá...”

Ninh Vô Tà gãi đầu, cảnh này không chỉ hơi kỳ lạ, cơn đau nhức trên cơ thể lúc này cũng đã biến mất.

Hắn nhấc chăn ra, nhìn thấy một cơ thể xa lạ gầy gò.

“Chẳng lẽ...Mình trùng sinh rồi?! Đây không phải là căn nhà của mình ở nước Khôn Nguyên sao?!”

Trong nháy mắt, một kết luận khó tin xuất hiện trong đầu Ninh Vô Tà.

Mình trọng sinh rồi! Quay lại năm trăm năm trước rồi!

“...Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy, sao mình vẫn còn sống.”

Ninh Vô Tà sững sờ trong chốc lát, sau đó khuôn mặt đầy hận ý nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt chăn.

“Lý Lạc Băng, uổng công ta coi cô là Nhân hoàng, kính trọng cô, bảo vệ cô.”

“Bảo ta giúp cô đón địch, kết quả cô lại tự chạy mất! Khiến ta hứng chịu một đòn toàn lực của Nữ đế yêu nghiệt kia!”

Trong mắt Ninh Vô Tà có sự phẫn nộ, cũng có thất vọng, hơn nữa còn có hận!

Lúc đón địch Lý Lạc Băng lâm trận bỏ chạy, hơn nữa sau khi hắn rơi xuống, không ra tay cứu giúp, ngược lại còn gϊếŧ hại hắn!

Nếu trong chuyện này không có chút ý đồ xấu xa nào thì đến kẻ ngốc cũng chẳng thèm tin!

Ninh Vô Tà nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Trong Nhân tông, vẫn luôn là cho kẻ mạnh làm chủ. Bởi vì chỉ có người mạnh nhất, mới có thể dẫn đầu toàn bộ Nhân tộc đoàn kết lại với nhau, chống lại Thiên Ma vực ngoại.

Tuy Lý Lạc Băng đó là Nhân hoàng đương thời, nhưng, thiên tư của nàng ta không bằng Ninh Vô Tà!

Kiếp trước Ninh Vô Tà từ Lam tinh xuyên không tới thế giới này, phát hiện mình có hai thể chất là Hỗn Độn Bại Thể và Thiên Hương Mị Thể, là yêu nghiệt tu luyện nghìn năm khó gặp!

Về thiên tư, cũng chỉ có Nữ đế Ma đạo kia là hơn hắn một bậc!

Có thể đoán được là, trong vòng ba mươi năm, tu vi của Ninh Vô Tà sẽ vượt qua Lý Lạc Băng, lên tới cảnh giới Thiên Tiên.

Đến lúc đó, Lý Lạc Băng nhất định phải thoái vị! Cho nên nàng ta mới hại hắn!

Ninh Vô Tà thở một hơi nhẹ nhõm, cố gắng khiến tâm trạng bình ổn lại.

Cũng may, mình lại có thêm một cơ hội nữa.

Hắn trở mình xuống giường, duỗi chân, cơ thể vô cùng thoải mái.

Lúc này, chắc hắn mới chỉ mười lăm tuổi.

Một người vốn không có chút thiên phú tu luyện nào trong suốt mười lăm năm như hắn, vào mấy ngày trước đã đột nhiên thức tỉnh Hỗn Độn Bại Thể.

Do đó hắn còn bị bệnh nặng một trận, hôn mê mấy ngày.

Hôm nay, chính là ngày hắn tỉnh lại, thức tỉnh thể chất nghịch thiên!

Hắn lên kế hoạch hành động một cách cẩn thận rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Sống lại một đời, hắn tất nhiên sẽ không đi theo kịch bản ban đầu, gia nhập vào Nhân tông cuối cùng sẽ hại chết hắn kia!

Hơn nữa, còn phải hoàn thành việc báo thù Lý Lạc Băng!

Cùng lúc đó, trong một góc tối dơ bẩn trên một khu ổ chuột bên ngoài nhà Ninh Vô Tà.

Một ông lão đầu tóc bù xù, trên người tỏa ra mùi hôi thối, đang ngồi co quắp trên mặt đất, mặc bộ quần áo rách rưới, bẩn thỉu.

Trông hệt như một tên ăn mày, còn tệ hơn cả người nghèo trong khu ổ chuột.

Lúc này, ông ta đã gần như thở không ra hơi, toàn thân không ngừng run rẩy.

“Ông, ông ơi, ông đừng xảy ra chuyện gì nhé...”

Một bé gái cũng bẩn thỉu đang quỳ ở bên cạnh ông lão.

Lúc này đôi mắt to long lanh như mặc ngọc của nàng ngấn lệ, trông rất đáng thương.

Nhưng nàng không gào khóc, lang thang từ nhỏ, khiến nàng học được cách kìm nén cảm xúc của mình.

Nàng không hiểu, tại sao mình chỉ vừa mơ một giấc mơ, lúc tỉnh lại ông đã sắp ra đi rồi?

Một giấc mơ rất dài, rất dài.

Trong mơ hình như nàng rất lợi hại, có rất nhiều người quỳ lạy phục tùng mình, mình cũng ở trong một căn phòng lớn xa hoa đẹp đẽ.

Cuối cùng xảy ra chuyện gì...Nàng không nhớ được, đau đầu quá.

Nhưng bây giờ, nàng quả thực mới chỉ là một cô bé sáu tuổi.

Sau khi tỉnh lại nàng mới nhớ ra, trước đó người ông đã dẫn mình đi lang thang nhiều năm bị một đám người đánh đập, bây giờ đã hấp hối.

Nàng không nghĩ tới giấc mơ kỳ lạ đó nữa, hốc mắt đỏ au nhìn ông, từng giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Ngoan, Huyên Nhi ngoan, đừng khóc nữa. Còn khóc nữa thì lát nữa sẽ khát...”

Ông lão nghe thấy tiếng kêu của cháu gái, giơ cánh tay nhăn nheo ra lau nước mắt cho nàng.

“Cháu mặc kệ ông, mau đi đi, nhân lúc trời còn chưa sáng, vào trong thành tìm một gia đình giàu có đàng hoàng làm một nha hoàn đi.”

“Huyên Nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có nhà cần tới cháu, đừng sợ...”

Giọng nói của ông lão bắt đầu run rẩy, dường như đoán được cái ch.ết của mình đang tới gần.

“Còn nữa, nhất định phải giữ bí mật về Tiên Linh Đạo Thể của cháu, muộn nhất tới trước khi mười sáu tuổi, cháu sẽ thức tỉnh, đến lúc đó...”

“Đến lúc đó...”

Giọng nói của ông lão đột nhiên hạ thấp, cánh tay rũ xuống, đôi mắt đυ.c ngầu trợn ngược lên trên.

“Ông ơi!”

Cảm xúc của cô bé vỡ òa, nhào vào trong lòng ông lão khóc nấc lên.

Cơ thể ông đã bất động, nàng có lắc thế nào đi nữa cũng không tỉnh lại. Cô bé dần bình tĩnh lại, lau nước mắt, đứng dậy.

Nàng phải tìm người, giúp mình an táng người ông đã ch.ết, không thể để ông ấy một mình nằm ở đây được.

Cô bé đeo đôi giày đã hở mũi, đi trên con đường gồ ghề, gõ cửa từng nhà.

Ninh Vô Tà đang chậm rãi thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Hắn mở cửa, nhìn thấy một bé gái tầm sáu, bảy tuổi, đang rụt rè đứng trước cửa nhà mình.

Đôi mắt tiểu cô nương đỏ au, cơ thể nhỏ bé đang không ngừng run rẩy, khóc nức nở.

Nàng không biết mình đã đứng trước cửa bao lâu, khuôn mặt nhỏ lạnh tới mức đỏ ửng, trong chớp mắt nhìn thấy Ninh Vô Tà, trong mắt lóe lên cảm xúc kinh ngạc và sợ hãi.

Huynh ấy mở cửa rồi, những người khác chỉ liếc nhìn từ khe cửa, rồi không để ý tới mình nữa.

“Muội là ai?”

Ninh Vô Tà kinh ngạc hỏi, tò mò nhìn cô bé đáng thương đó.

“Có thể, giúp muội an táng ông của muội không...”

Cô bé khẽ nói, bày ra dáng vẻ rất đáng thương, khiến ai nhìn thấy cũng mềm lòng.

Ninh Vô Tà ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu cô bé, nhưng lại thấy cô bé sợ hãi rụt cổ lại,

Ninh Vô Tà thu tay lại, nở một nụ cười dịu dàng thân thiện.

“Muội tên gì?” Hắn hỏi.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Ninh Vô Tà, và thái độ thân thiện bằng lòng ngồi xuống nói chuyện với mình, sự cảnh giác trong mắt cô bé tan đi một chút.

Vị ca ca này, hình như là người tốt.

Trong mắt lộ ra một tia hi vọng, hơi căng thẳng nhìn về phía Ninh Vô Tà, sợ hắn sẽ ghét mình.

“Khương Ngưng Huyên.”

Nàng nói, giọng yếu ớt, để lộ sự yếu đuối và bi thương.

Đồng thời ngẩng đầu lên, đôt mắt to trong veo như nước nhìn về phía Ninh Vô Tà, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ cầu xin.

(Thiết lập cảnh giới:

Ba cảnh giới của Nhân tông: Đoán Bì, Thối Cốt, Phạt Mạch.

Năm cảnh giới của Võ đạo: Luyện Khí, Ngưng Thần, Kết Đan, Hóa Hải, Thông Huyền.

Chín cảnh giới của Tiên môn: Nguyên Anh, Hợp Hư, Đại Ngoan, Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Tiên Thánh, Tiên Đế, Đế Tôn)