Dịch: Sou Sou
Thực ra không dễ dàng chấp nhận người mình yêu là một kẻ cặn bã.
Cô bước ra khỏi bệnh viện, dựa vào chiếc xe đang đậu và hút một điếu thuốc cay đắng, hít vào phổi, cuối cùng cô cũng nén được chút cay đắng trong lòng.
Cô vô cùng xinh đẹp, cách cô đứng hút thuốc trong gió với mái tóc dài tung bay cũng đủ hấp dẫn ngay cả trong đêm.
Đây là những gì Nhan Hoan nhìn thấy khi ả ta đi xuống.
Trong mắt ả ta hiện lên một tia ghen tị, sau đó nhếch mép cười bước về phía trước: “Chị, chị đang đợi em phải không?”
Nhan Hạ liếc nhìn ả, không nói gì, chỉ im lặng dập tàn thuốc. Nhan Hoan không để ý, tiếp tục nói: "Không cần đâu, chị. Hôm nay cha mua cho em một chiếc ô tô mới, chị còn chưa nhìn thấy mà nhỉ, nhìn xem có đẹp không!"
Một chiếc Mercedes Benz hoàn toàn mới.
Nhan Hoan vẫn luôn như vậy, giọng nói nhẹ nhàng, vừa mở miệng liền có thể ngửi thấy mùi trà xanh nồng nặc.
Cô biết rõ mình đã cãi nhau khó chịu với bố khi mua xe. Lúc đó, cô muốn mua một chiếc ô tô mà mình thích nhưng bố cô nói rằng không đủ vốn và công ty gặp khó khăn trong việc xoay vốn.
Cuối cùng, cô quyết định điều tốt nhất tiếp theo là mua hai chiếc BMW mini để di chuyển.
Bây giờ chiếc Mercedes-Benz của Nhan Hoan đắt hơn xe của cô mấy lần, gần 100 vạn.
Sau 5 năm ở cùng, ả luôn biết cách khiến Nhan Hạ ghê tởm.
Thấy Nhan Hạ không lên tiếng, Nhan Hoan lại hỏi: “Chị, trông có đẹp không?”
Nhan Hạ đột nhiên nhếch môi cười: "Đẹp, rất đẹp, thực sự rất xứng với cô."
Rất chân thành, như thể cô ấy thực sự cảm nhận được chiếc xe này khá đẹp. Nhưng Nhan Hoan, người vốn không nóng nảy, lại tức giận đến mức choáng váng trong giây lát.
Nhan Hạ không nói gì, lên xe, khởi động xe lái ra ngoài.
Nhan Hoan âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Ả không ngờ hôm nay gặp Nhan Hạ ả lại có chút tức giận như vậy.
Ả càng khó chịu hơn khi nghĩ đến việc Cố Nhất Thần vừa rồi nói với ả rằng hắn sẽ chỉ kết hôn với Nhan Hạ.
Kết quả là, ngay sau đó, Nhan Hạ vừa mới lái xe ra ngoài liền rời đi rồi quay trở lại.
"Vô tình" xe của Yến Hạ tông vào chiếc xe ả vừa mới lấy về.
Cô nhấn ga nên lực va chạm khá mạnh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đèn pha phía trước của Nhan Hoan bị lõm xuống khá lớn.
Nhưng cô thấy tim mình đập mạnh.
Nhan Hạ bình tĩnh xuống xe, mỉm cười với ả: “Ồ, thật xin lỗi, trời tối nên nhìn không rõ, xe mới của cô bị tôi đâm vào rồi nè."
"Em gái sẽ không trách tôi đâu, đúng không?"
Nhan Hoan không thể giả vờ được nữa, dù sao ả cũng rất thích chiếc xe này, lái chưa đầy hai tiếng đồng hồ.
Nhan Hạ mỉm cười: “Nhưng cô cũng đâu thể tức giận, dù sao số tiền này đều là của Nhan gia chúng tôi mà, phải không?”
"Lâm Hoan." Nhan Hạ đưa tay lên đuôi mắt, cố ý gọi tên trước kia của ả.
Lâm Hoan.
Trước kia Lâm Hoan chỉ là một cô bé sống trong nhà thuê công cộng, nếu không phải mẹ ả yêu Nhan Vân Hải thì giờ đây cả hai mẹ con đều phải bán thịt nướng ở một quán hàng rồi.
Nhiều lúc, Nhan Hạ không hiểu tại sao hai mẹ con Nhan Hoan lại không biết quý trọng phúc lành của mình.
Nhưng là chị em, cô nên luôn dạy cho ả ta một số sự thật, chẳng hạn như thầm vui khi chiếm được lợi thế và không được quá phô trương nó.
Nhan Hạ vỗ nhẹ tay nói: “Tôi đã gọi điện cho công ty bảo hiểm rồi, cô cứ đợi ở đây đi.”
Nói xong cô đi đến ven đường, bắt taxi rời đi, để lại Nhan Hoan đứng một mình trong đêm tối. Dậm chân giận dữ.
Nhan Hạ đi ra đường, gọi taxi sau khi cho biết địa chỉ, cô chui vào trong, khoác áo khoác vào.
Gió đêm thổi qua cửa sổ xe đang là mùa hè nhưng cô không thấy mát mà chỉ thấy lạnh.
Về đến nhà không bao lâu, Nhan Hoan cũng quay lại.
Cô bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí, ả ta thì có đôi mắt sưng đỏ đi vào.
Lâm An Như lập tức đi tới hỏi: "Hoan Hoan, có chuyện gì vậy?"
"Xe của con đâu?" Lâm An Như quay đầu lại, không thấy Nhan Hoan lái xe ra ngoài.
Nhan Hoan liếc nhìn Nhan Hạ và im lặng.
Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người >3