Dịch:Sou Sou
Nhận thấy ánh mắt của Tư Cảnh Hoài, Nhan Hạ lập tức nhớ tới sự hỗn loạn đêm đó.
Hai má cô lập tức có chút nóng bừng.
Nam nhân khí chất cao quý, trên mặt tràn đầy lạnh lùng, trong mắt phượng không có một chút du͙© vọиɠ.
Nó khiến người ta muốn gọi anh là lưu manh nhưng không cách nào mắng được.
Nhan Hạ chỉ có thể ho nhẹ nói tiếp: "Ưu điểm là công ty chúng tôi tuy nhỏ nhưng sau khi ký hợp đồng với anh, chúng tôi sẽ toàn tâm toàn ý với dự án của anh, chu đáo hơn những công ty khác."
Cô liếc nhìn Tư Cảnh Hoài, nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn không hề chuyển động.
Nhan Hạ trong lòng âm thầm trợn mắt, tiếp tục nói: "Ngoài ra, chúng tôi sẽ đáp ứng hết mức có thể bất kỳ yêu cầu nào mà anh đưa ra!"
Sắc mặt Tư Cảnh Hoài cuối cùng cũng thay đổi một chút.
"Ồ? Cô có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào sao?"
Nhan Hạ chân thành gật đầu, nhưng sau đó cô bắt gặp ánh mắt không đáy của Tư Cảnh Hoài.
Cô không nói nữa, nhưng ngón tay vẫn tiếp tục gõ lên ghế sofa, phát ra tiếng click.
Nghe có vẻ không vội vã.
Nhưng mỗi đòn đánh dường như đều trúng vào tim Nhan Hạ, khiến cô càng thêm lo lắng.
Thời gian trôi qua từng phút, phải rất lâu sau, đôi môi mỏng của anh mới thốt ra được một lời.
"Hợp đồng này không phải là không thể ký được."
Nghe vậy, khuôn mặt Nhan Hạ lập tức sáng lên vui mừng.
Nhưng sau đó Tư Cảnh Hoài lại nói: “Tôi có thể ra giá cho cô ngang bằng với các công ty lớn, nhưng tôi có một điều kiện."
Nhan Hạ mím môi: “Anh nói đi, chỉ cần chúng tôi có thể thỏa mãn được anh, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tư Cảnh Hoài hơi nhướng mày nhìn cô: “Điều kiện của tôi là tôi muốn cô.”
Nhan Hạ không chút suy nghĩ gật đầu: "Nhưng... cái gì?"
Dừng một chút, cô nhìn Tư Cảnh Hoài hỏi: "Tư thiếu gia, anh muốn tôi làm bạn gái của anh sao?"
Khóe miệng Tư Cảnh Hoài lập tức trở nên mỉa mai, nhướng mày, nói đùa: "Cô cho rằng mình có tư cách sao?”
Những lời này thực sự khó chịu, Nhan Hạ đành ngậm miệng, không nói thêm nữa.
Tư Cảnh Hoài vẫn tỏ ra nghiêm nghị, đứng dậy nói: “Tôi cho cô một ngày để chờ câu trả lời của cô. Tôi sống ở tầng 808, cô suy nghĩ kỹ và mang theo hợp đồng đến gặp tôi.”
Nói xong, anh đứng dậy và trực tiếp rời đi.
Nhan Hạ choáng váng bị bỏ lại ngồi một mình trong đó.
Cô có nghe đúng không?
Tư Cảnh Hoài lại dùng hợp đồng ép buộc cô phải ở bên mình?
Trái tim cô càng lạnh giá hơn.
Mặc dù là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước tiên là Tư Cảnh Hoài, nhưng bản chất lại khác.
Nếu lần này đồng ý với Tư Cảnh Hoài thì... Khác gì bán hàng chứ?
Tư Cảnh Hoài quả thực là một người đàn ông rất tốt, cô cũng không ghét Tư Cảnh Hoài.
Nhưng nếu điều này xảy ra, địa vị của cô và Tư Cảnh Hoài sẽ không còn ngang bằng nữa!
Cô không khỏi nghĩ, bản hợp đồng này thực sự quan trọng đến vậy sao?
Khi cô đang chiến đấu với suy nghĩ của mình, điện thoại đột nhiên reo lên.
Là của Tô Tio cô dừng lại, vừa định nói thì nghe thấy tiếng khóc của Tô Tô: "Huhu, Hạ Hạ, tao nên làm gì đây, tao nên làm gì đây..."
Nhan Hạ hỏi: "Sao thế?"
Tô Tô nức nở nói: "Mẹ tao nhập viện. Bệnh viện nói mẹ tao bị suy thận, phải tìm ngay nguồn thận để ghép thận, nhưng..."
"Nhưng bác sĩ nói sẽ tốn rất nhiều tiền. Tao... Tao không có nhiều đến thế."
Từ những lời nói ngắt quãng của Tô Tô, trái tim Nhan Hạ như chùng xuống.
Mẹ của Tô Tô bị bệnh phải nhập viện, bà cần tiền phẫu thuật gấp nên phải chuẩn bị ít nhất một triệu nhân dân tệ.
Trước đây cô có thể tùy ý tiêu một triệu, nhưng mở công ty này đòi hỏi cô và Tô Tô phải tiêu hết tiền tiết kiệm.
Số tiền trong tài khoản của công ty hiện chỉ đủ trả lương cho nhân viên.
Một triệu bây giờ thực sự là khó khăn với cô và Tô Tô.
Một lúc sau, ánh mắt cô rơi vào bản hợp đồng trước mặt.
"Không sao, tao sẽ tính toán." Nhan Hạ giả vờ thoải mái nói với Tô Tô: "Tao chuyển tiền cho mày trước, mày có thể thanh toán phí, còn lại sẽ chuyển vào thẻ của mày vào ngày mai."
Biết Tô Tô nhiều năm như vậy, cô ấy chưa bao giờ dễ dàng nói chuyện với cô khi có chuyện gì xảy ra.
Họ không thể làm gì về nó.
Cúp điện thoại xong, Nhan Hạ thở dài, ôm hợp đồng lên lầu.
Đứng trước 808, cô giơ tay gõ cửa.
Đề cử và theo dõi truyện ủng hộ mình nha >3