Thổi nến xong Phó Tinh Lịch đưa dao cho Phó Thầm.
“Chú nhỏ cắt bánh kem đi.” Bánh kem là do Phó Thầm làm, nhìn vừa đẹp vừa ngon.
“Hôm nay là sinh nhật của con, bánh kem phải tự cắt mới đúng.” Phó Thầm khều mũi nàng: “Sao lại để chú cắt.”
“Tại con thích chú nhỏ, muốn ăn bánh kem do chú tự mình cắt.” Phó Tinh Lịch cười ngọt ngào.
Điều may mắn nhất trên đời của nhỏ chắc là một người chú dịu dàng săn sóc như này.
Phó Thầm đưa chỗ đẹp nhất cho cháu gái, sau đó cho mỗi nhân viên trong cửa tiệm một phần bánh to.
Lạc Hành Hòa cũng được cho một phần, vốn dĩ cậu định nói không ăn đồ ngọt như này. Nhưng Phó Thầm cười quá dịu dàng, chờ cậu định thần lại thì trên tay đã cầm bánh kem.
“Ăn thử đi, tự anh làm, không ngọt đến mức ngán đâu.” Phó Thầm biết cậu ta không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay là ngày vui, ăn một chút chắc không sao.
Lạc Hành Hòa nhỏ giọng đáp lại, dùng muỗng múc một miếng bánh. Vừa vào miệng là tan ngay, hương vị ngọt ngào tỏa ra lưỡi.
Lạc Hành Hòa nhíu mày, nhưng vẫn ăn từng ngụm hết bánh kem.
Phó Thầm luôn để ý biểu cảm của cậu ta, thấy vậy thì cười càng rõ ràng hơn.
Chỉ là một đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng, thoạt nhìn hung hãn nhưng thực ra chỉ cần biểu đạt thiện ý thì đối phương sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Phó Thầm biết cậu ta không có khả năng mãi mãi ở tiệm trà sữa của anh, bây giờ cậu ta sống khổ nhưng tương lai sẽ thuận bờm xuôi gió, chỉ cần cậu ta chịu đựng qua những sự cực khổ này, tương lai sẽ tốt đẹp.
Mà anh thì chỉ việc bồi bạn chịu đựng với cậu ta là được.
“Chú nhỏ, sao chú cứ nhìn chằm chằm Lạc Hành Hòa vậy.” Phó Tinh Lịch kéo cánh tay anh: “Chú xem con mới đúng chứ, tối nay con mới là nhân vật chính.”
“Rồi rồi.” Phó Thầm sờ sờ đầu nhỏ: “Con đẹp nhất, chú nhìn con.”
Mặt Lạc Hành Hòa không có biểu cảm nhưng lỗ tai lại đỏ kì lạ, khi nãy Phó Thầm luôn nhìn cậu.
Trải qua buổi tối đó, Phó Tinh Lịch tự giác nghĩ là quan hệ với Lạc Hành Hòa đã tốt hơn, ít nhất là cả hai xem như bạn bè bình thường.
Trong trường học Lạc Hành Hòa luôn đi một mình, vừa lúc có tiết học lớn nên cậu ta đi ra khỏi phòng.
Một đám con gái cãi nhau ầm ĩ, không cẩn thận đυ.ng vào bàn học Lạc Hành Hòa, sách vở rơi đầy đất.
Cả đám nhìn lẫn nhau, trong đó có một nữ sinh đỏ mặt lên: “Không phải tui, tại bàn học của cậu ta để ra ngoài đường quá, sao, bộ cho rằng cả phòng học là của cậu ta à?”
Ngày thường đã từng xảy ra chuyện như vậy, cho dù mọi người hiểu nhưng đều không nói ra. Lạc Hành Hòa sẽ không tức giận với bọn họ, hoặc nói đúng hơn là không rảnh lý luận với bọn họ nên bỏ qua.
Bây giờ Phó Tinh Lịch có ấn tượng khá tốt với Lạc Hành Hòa nên không thích nhìn mọi người bắt nạt cậu ta như vậy.
“Bà có ý gì, vốn dĩ là bà sai, làm ngã bàn của người khác còn không biết nhặt đồ vật lên để lại.” Phó Tinh Lịch đỡ bàn lên giúp Lạc Hành Hòa, nhặt sách vở để lại chỗ cũ: “Bà có điểm tố chất nào không vậy?”
“Tao không có tố chất? Tao không sai!” Nữ sinh chỉ tay vào nhỏ: “Mày bị bệnh à Phó Tinh Lịch, liên quan gì đến mày.”
“Lạc Hành Hòa là bạn của tôi, chuyện của cậu ta là chuyện của tôi.” Phó Tinh Lịch mắt sắc nhìn thấy Lạc Hành Hòa bước tới cửa lớp.
“Lạc Hành Hòa tới đây, con nhỏ này đυ.ng vào bàn làm rớt đồ của cậu còn không chịu xin lỗi.” Phó Tinh Lịch vẻ mặt tức giận chỉ vào sách vở trên bàn.
Lạc Hành Hòa nhíu mày, gần đây cậu bị Phó Thầm yêu cầu cắt tóc, lộ ra mặt mày sắc bén, đẹp hơn nhiều so với trước kia. Chỉ là lúc trước mọi người đều không để ý đến cậu ta, bây giờ cũng không có khả năng lập tức thân thiện được.
Có bạn học nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của cậu nên nhỏ giọng bảo: “Hay là bà nói xin lỗi đi, vốn dĩ là do bà không cẩn thận.”
“Mắc gì tui phải xin lỗi?” Nữ sinh kia không dám nhìn Lạc Hành Hòa, nên chăm chăm vào Phó Tinh Lịch: “Phó Tinh Lịch, mày cứ che chở cậu ta như vậy, thích cậu ta à?”
Phó Tinh Lịch hơi đứng hình: “Thần kinh à, tôi với cậu ta là bạn.”
Lạc Hành Hòa lắc đầu với nhỏ: “Bà về chỗ ngồi trước đi.”
Sắp đến giờ học rồi, nếu bây giờ cãi nhau to thì chắc chắn sẽ bị chủ nhiệm lớp nghiêm khắc mời phụ huynh.
Phó Tinh Lịch không tình nguyện trừng nữ sinh kia, nhỏ cảm thấy tính tình của Lạc Hành Hòa cũng tốt thật, như vậy còn không nổi giận.
Lạc Hành Hòa căn bản không để người kia vào mắt, không cần để người râu ria làm bản thân phiền não.
Phó Tinh Lịch vẫn giữ phiền não đi đến tiệm trà sữa, nhỏ thường hay nhìn Lạc Hành Hòa.
Bởi vì cùng đến tiệm trà sữa nên gần đây nhỏ đi chung với Lạc Hành Hòa, dây thần kinh của nhỏ khá thô nên không cảm thấy có vấn đề gì, cậu cũng không phản đối.
Hôm nay nghe nữ sinh kia nói vậy, nhỏ mới nhận ra hành động của bản thân không thỏa đáng lắm. Một cô gái luôn đi chung với một chàng trai, là ai cũng sẽ nghĩ nhiều.
Phó Thầm nhìn nhỏ giống như bà cụ non nhíu mày, không nhịn được sự buồn cười búng trán nhỏ: “Con đang nghĩ gì vậy, còn nhíu mày nữa.”
“Chú nhỏ.” Phó Tinh Lịch cắn môi: “Chú có cảm thấy con nên bảo trì khoảng cách với Lạc Hành Hòa không?”
“Tại sao?” Phó Thầm từ trước đến nay luôn thận trọng, lần này lại không nghĩ nhiều. Bởi vì trong lòng anh, Tinh Lịch như là con gái anh, còn Hành Hòa là con trai nuôi, hai đứa nhỏ này đi chung rất bình thường.