Sổ Tay Tìm Đường Chết Của Bạch Nguyện Quang

Chương 6

“Đừng tức giận, chú mua đồ ăn ngon cho con nhé?” Phó Thầm chuyển đề tài, bởi vì không nói như vậy thì anh không có cách nào giải thích tại sao lại biết nhiều về Lạc Hành Hòa.

Phó Tinh Lịch phồng má, nhìn nhỏ giống loại người bị mua chuộc bởi đồ ăn sao?

Ừm, chính xác.

“Đã nói rồi thì chú không được đổi ý đó nha.” Nhưng nhỏ vẫn nghi hoặc hỏi: “Mà chú nhỏ, sao chú lại tìm hiểu tình huống của Lạc Hành Hòa? Chú thực sự muốn giúp cậu ta hả?”

“Ừm, có thể nói là vậy.” Đột nhiên Phó Thầm nhíu mày: “Mà khi nãy chú nhìn thấy vài người.”

“Ai ạ?”

“Hình như là mấy đứa nhóc ở văn phòng cô giáo Triệu hôm bữa.”

“Chú nói ủy viên sinh hoạt trong lớp của con?” Phó Tinh Lịch mở to hai mắt: “Bọn họ đến đây làm gì?”

Đừng nói là tới tìm Lạc Hành Hòa gây sự nha?

“Con lại đây với chú.” Khi nãy Phó Thầm đã đậu xe đàng hoàng, bây giờ trực tiếp lôi kéo Phó Tinh Lịch đi thẳng đến đâu đó.

“Chú nhỏ, từ từ đợi con.”

Còn chưa đến gần thì hai chú cháu đã nghe tiếng mắng chửi và đánh đấm.

“Lạc Hành Hòa, mày muốn chết chứ gì!”

Phó Thầm nghe không hiểu, mặt mày Phó Tinh Lịch lại trắng bệch: “Chú nhỏ, thật là đám ủy viên sinh hoạt, Lạc Hành Hòa chỉ có một mình chắc chắn rất nguy hiểm, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”

“Bây giờ báo cảnh sát cũng không kịp nữa rồi.” Phó Thầm nhìn vào mắt Phó Tinh Lịch: “Con đừng sợ, đứng đây chờ chú nhé?”

Anh đưa điện thoại cho cháu gái: “Chờ lát nữa con quay video lại làm chứng cứ, xác định là bọn họ vây đánh Lạc Hành Hòa trước.”

“Dạ con biết rồi.” Phó Tinh Lịch nắm chặt điện thoại trong tay, nhỏ chưa từng trải qua những chuyện như này nên vừa khẩn trương vừa sợ.

“Chú nhỏ, chú phải cẩn thận!”

“Yên tâm.” Phó Thầm cởϊ áσ khoác ra, bên trong anh mặc áo sơ mi, nhét vào lòng Phó Tinh Lịch rồi anh xông ra ngoài.

Đám người đang đánh nhau không nghĩ tới đột nhiên có người khác tiến vào, bọn họ đã xem kỹ trước, chỗ này vừa tối vừa hẻo lánh. Là địa điểm đánh nhau tốt, cho dù có người nghe được cái gì cũng sẽ không dám vào.

“Mấy người đang làm gì?”

Thân hình của Phó Thầm không cường tráng, ngược lại còn lịch sự nho nhã, mảnh khảnh.

Một đám nam sinh ở trong thời kỳ phản nghịch nên lá gan đại, cái gì cũng không sợ, lúc nhìn thấy anh có một mình. Chúng vứt đi sự hoảng loạn ban đầu, thậm chí uy hϊếp cả anh: “Không muốn bị đánh thì cút ngay!”

“Ỷ nhiều hϊếp ít thì có bản lĩnh gì.” Phó Thầm lộ ra nụ cười nhẹ nhàng vui sướиɠ: “Không bằng tính thêm tôi vào đi.”

Đám người bị anh chọc giận, cũng không nghĩ nhiều liền xông lên, tay cầm theo ống thép đánh về phía anh.

Phó Thầm là người trưởng thành, không thể mạnh tay với đám trẻ vị thành niên, cho nên chỉ né tránh, chọn những vị trí không nguy hiểm đến tính mạng mà đánh, nhiều nhất chỉ làm họ đau một thời gian.

Lạc Hành Hòa đánh như không muốn sống, cậu ta đánh vết thương nhìn không dọa người. Nhưng Phó Thầm tin nếu không kịp thời trị liệu, khả năng để lại mầm bệnh rất cao.

“Đừng ham đánh, chúng ta nên đi thôi.” Phó Thầm nhân lúc hơi nhàn rỗi nói với Lạc Hành Hòa.

Cậu ta không trả lời, đánh vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn.

“Khi nãy tôi đã quay video rồi, nếu cậu muốn trả thù cũng không nhất thiết phải đánh bọn họ.”

Lạc Hành Hòa nhìn anh, khiến anh có cảm giác như bị sói theo dõi, tim đập nhanh nhưng không đến mức sợ hãi, rốt cuộc chỉ là một con sói nhỏ.

“Đi thôi.”

Lần này Lạc Hành Hòa nghe lọt tai, một chân đá văng một tên, thừa dịp bọn họ còn đau đến mức không đứng dậy nổi, cùng Phó Thầm chạy ra ngoài.

Phó Thầm một phen giữ chặt Phó Tinh Lịch: “Đi thôi, Tinh Lịch.”

Nhỏ suýt té ngã, chạy theo chú quay lại xe.

“Tôi thấy em cũng bị thương, hay là tôi đưa em đi bệnh viện nhìn xem.” Phó Thầm hơi thở phì phò nói với Lạc Hành Hòa.

Tóc Lạc Hành Hòa vẫn chưa thả xuống, ánh mắt cậu ta lạnh lẽo: “Không cần.”

Thấy cậu ta muốn rời đi như vậy, Phó Thầm nghĩ ngợi: “Hay là em muốn tôi gọi điện thoại thông báo cho chủ nhiệm lớp của em?”

“Sao anh thích xen vào chuyện của người khác thế?” Lạc Hành Hòa xoay người, gắt gao nhìn anh: “Tôi không cần.”

“Chú nhỏ tốt bụng giúp ông, ông không cảm ơn thì thôi, còn nói như vậy!” Phó Tinh Lịch tức giận không chịu được: “Vốn dĩ chúng tôi định đi rồi, nhưng chú nói hình như thấy ủy viên sinh hoạt, chú lo cho ông nên mới kiên trì lại đây.”

“Tôi và anh không có quan hệ gì, cũng không cần hai người giúp đỡ tôi.” Gương mặt Lạc Hành Hòa vẫn lạnh nhạt, không hề động dung.

Phó Thầm kéo lại nhỏ cháu gái còn muốn nói thêm gì đó: “Tôi biết là tôi lo chuyện bao đồng, nhưng 1 việc là lo 2 viện cũng là lo, nên em phải đi bệnh viện kiểm tra với tôi.”

Biểu cảm lạnh nhạt của Lạc Hành Hòa rốt cuộc cũng tan vỡ, khuôn mặt hơi bực bội nói: “Tôi không cần.”

“Tôi cũng nói rồi, em cần phải đi bệnh viện với tôi.”

Kết quả là Phó Thầm lái xe, Phó Tinh Lịch ngồi ghế phụ, còn Lạc Hành Hòa cương mặt ngồi phía sau, cả ba không hề nói chuyện, không khí hơi áp lực.

Tuy Phó Thầm không nói gì nhưng khóe miệng nhếch lên cười.

Chỉ là một thằng nhóc ngoài lạnh trong nóng thôi.