Anh dẫn Phó Tinh Lịch đi tính tiền, chủ tiệm cười tủm tỉm, anh thấy trong nụ cười của ông chủ có sự thả lỏng.
Không lẽ thật sự sợ chú cháu bọn họ ăn quỵt à?
Phó Thầm buồn cười trong lòng, anh nhìn quanh bốn phía, thấy Lạc Hành Hòa đang cúi xuống. Rót trà cho khách, đứa trẻ này khổ thật, còn nhỏ đã phải nếm trải đắng cay trong xã hội.
“Đi thôi chú, chú còn nhìn cái gì vậy?” Phó Tinh Lịch lôi kéo tay của anh làm nũng.
Ngón tay của Phó Thầm vừa dài vừa thon, khớp xương rõ ràng. Rất nhiều lần Phó Tinh Lịch xem tiểu thuyết đều tưởng tượng 1 vai chính trong đó là mặt Phó Thầm.
Chú nhỏ nhà em vừa đẹp vừa ưu tú, không phải gay thì thật tiếc.
“Ừm.” Phó Thầm đi theo sự lôi kéo của em ấy ra khỏi cửa tiệm.
Lạc Hành Hòa hình như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống thật nhanh, mặt không biểu cảm.
Cơm nước xong Phó Thầm đưa Phó Tinh Lịch về nhà, cô cháu gái lôi kéo tay anh, giả khóc lã chã.
“Chú nhẫn tâm để một cô gái đáng quý như con chăn đơn gối chiếc hả?”
“Con so sánh kiểu kì cục gì vậy?” Phó Thầm bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Tinh Lịch, chú đưa con về nhà, không phải đưa đi pháp trường.”
“Cũng có khác gì đâu, trong nhà không có một người nào cả. Chú không lo lắng con sẽ sợ à?” Cha mẹ thường xuyên về nhà lúc khuya, nhỏ ở nhà một mình chỉ có thể xem TV hoặc chơi điện thoại. Lâu dần nhỏ cũng cảm thấy cô đơn.
Căn phòng trống trải chỉ có tiếng TV, nếu hôm đó nhỏ không có hứng thú xem TV, vậy thì cái tiếng gì cũng không có, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
“Chú sẽ kiến nghị với cha mẹ con. Nhưng Tinh Lịch, con cũng phải thông cảm cho họ, họ rất vất vả.”
“Con biết điều đó, chú đã nói rất nhiều làn rồi. Chúng ta không nói về chuyện này nữa, chú cho con đến nhà chú được không?” Phó Tinh Lịch lôi kéo tay anh lắc qua lắc lại, có loại cảm giác nếu không đặt mục đích sẽ không bỏ qua.
Phó Thầm thấy có người đi qua còn ngoái đầu lại nhìn bọn họ, biểu cảm kỳ quái.
Cảm giác như bản thân bị xem là tra nam, khiến Phó Thầm chịu thua chiêu này của nhỏ cháu gái: “Được rồi, chỉ lần này thôi. Không có lần sau.”
“Con biết ngay là chú tốt nhất mà!” Phó Tinh Lịch vui vẻ nhảy dựng lên: “Chúng ta đi nhanh thôi, con bắt đầu hoài niệm cái giường lớn nhà chú rồi.”
Lần này thành công thì tốt, lần nữa rồi lần nữa nữa tính sau!
Phó Thầm ở một mình, nhưng lúc mua nhà có suy xét đến tình huống có người khác, nên có thêm 1 phòng cho khách. Phòng này không lớn lắm nhưng trang trí rất ấm áp, trong đó còn có một cái giường bự do Phó Tinh Lịch tự lựa chọn.
Phó Thầm xem xét thời gian, xe đi chưa được bao lâu thì bỗng phanh gấp.
Phó Tinh Lịch đang nghe nhạc, tuy không có bị đυ.ng vào đâu nhưng vẫn hoảng sợ.
“Sao vậy chú, tự nhiên dừng lại?”
“Chú làm rớt đồ.” Khuôn mặt Phó Thầm trầm đi, Phó Tinh Lịch không dám nhây, vội hỏi anh làm rớt gì.
“Là đồng hồ của chú.”
Phó Tinh Lịch nhìn theo tầm mắt của chú nhỏ, trên cổ tay của anh không có gì.
“Có lẽ là để quên ở tiệm cơm khi nãy?” Phó Tinh Lịch cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ ra được lần cuối nhìn thấy đồng hồ là khi nào.
“Có khả năng.” Phó Thầm nói, khởi động lại xe: “Dù sao cách chỗ này cũng gần, cái đồng hồ kia chú đeo lâu rồi, vẫn nên tìm lại nó.”
“Chắc chắn phải tìm.” Phó Tinh Lịch cảm thấy cách làm của chú nhỏ rất bình thường, làm rớt đồ thì phải trở lại tìm.
Hai người quay lại chỗ cũ, Phó Thầm đi vào tiệm nhìn quanh, không thấy Lạc Hành Hòa.
Anh đi thẳng đến quầy, chủ tiệm nhìn anh quay lại cũng hiểu trong lòng.
“Ngại quá, xin hỏi ông chủ có thấy một cái đồng hồ ở trong tiệm không?”
Phó Thầm miêu tả đơn giản bộ dạng và nhãn hiệu của chiếc đồng hồ, chủ tiệm lấy nó từ dưới quầy ra: “Là cái này phải không?”
“Đúng rồi, cảm ơn ông chủ.” Phó Thầm cảm ơn, đôi mắt hơi chuyển, rồi đột nhiên hỏi: “Khi nãy tôi nhìn thấy chỗ này có một đứa trẻ mười mấy tuổi, cậu ta là nhân vật trong tiệm của ông à?”
“Ừ.” Ánh mắt của chủ tiệm trở nên cảnh giác: “Cậu tìm nhóc ấy để làm gì?”
Phó Thầm thở dài, kéo Phó Tinh Lịch qua: “Cháu gái của tôi là bạn học cùng lớp với cậu ta, tôi cũng là trùng hợp thấy cậu ta vào hôm nay. Nên muốn biết thêm về tình hình của đứa trẻ rất cực khổ kia.”
Chủ tiệm thấy anh không giống đang nói dối, nên thở dài theo: “Vốn dĩ tuổi của thằng nhóc quá nhỏ nên tôi không định cho làm. Nhưng biết một đứa trẻ như nó sống không dễ dàng gì, người trong nhà không quan tâm, nên mới phá lệ cho nó làm việc ở đây.”
“Cháu gái của tôi thường hay nói về cậu ta nên tôi nghĩ xem có thể giúp đỡ được gì cho cậu ta không.” Phó Thầm vờ như lơ đãng hỏi: “Bây giờ cậu nhóc đã tan làm chưa?”
“Rồi, nó vừa mới đi.”
“Tôi còn đang muốn nhân cơ hội nói chuyện với cậu ta, vậy cảm ơn ông chủ nhé. Tôi đi đây.”
“Cậu đi thông thả.”
Phó Thầm đi ra khỏi tiệm, vẻ mặt Phó Tinh Lịch ngơ ngác kéo lại anh: “Chú nhỏ, sao chú cứ nói là con thường hay đề cập đến Lạc Hành Hòa vậy?”
Nhỏ oan uổng muốn chết, rõ ràng bản thân không làm gì cả. Một người con gái lại luôn nhắc đến một đứa con trai, nói giống như nhỏ yêu thầm Lạc Hành Hòa vậy.