Cả thôn ai mà chẳng biết, chuyện của con bé nhà họ Lý với thằng Đại Hải kia là một mớ bòng bong, ai dính vào cũng xui xẻo. Dạo này trong thôn xảy ra ít chuyện lắm hay sao mà còn muốn nhúng tay vào! Không thể để con trai mình bị liên lụy vào được!
Thẩm Tang không biết bà Vương nghĩ gì, nhưng cô cũng không yên tâm để Vương Phúc Bảo đi theo. Phải biết rằng người chồng mới cưới của cô trong toàn bộ câu chuyện chỉ là một tên ngốc nghếch, bị bán còn giúp người ta đếm tiền! Tuy rằng Vương Phúc Bảo trong toàn bộ câu chuyện không gặp chuyện gì lớn nhưng cô biết rõ nữ chính đã lợi dụng anh không ít.
May mà anh cũng giống như cô, là một nhân vật mờ nhạt, nếu không giống như nam phụ sợ là chết như thế nào cũng không biết. Anh vẫn là nên cùng cô làm một nhân vật quần chúng an toàn hơn.
Bên kia, Lý Tuyết Mai được Vương Đại Hải ôm, vội vàng chạy về phía trạm xá. Do chạy quá gấp, Vương Đại Hải không hề chú ý đến người trong lòng phát ra một tiếng ho nhẹ: "Khụ, khụ khụ."
Người vừa rồi còn không có phản ứng gì, vậy mà lại ho khan.
Người đi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Sống rồi, sống lại rồi!"
"Đại Hải, dừng lại, vợ cậu sống lại rồi!"
"Chưa chết, mau, dừng lại nghỉ một lát đã."
Vương Đại Hải hoàn hồn, vội vàng đặt cô ta xuống, vẫn giữ nguyên tư thế ôm mà yên lặng chờ đợi kỳ tích xảy ra.
Lý Tuyết Mai từ từ mở mắt, nhìn thấy người mình ngày đêm mong nhớ, trên mặt lộ vẻ khó tin. Cô ta nhìn đám đông xung quanh, chẳng lẽ mình đã được trọng sinh?
"Vợ Đại Hải ơi, may quá, con không sao rồi." Bà thím bên cạnh vội vàng nói.
"Có chuyện gì mà phải làm chuyện dại dột như thế chứ, có gì không vừa ý thì nói với thím, đừng tự dại dột như vậy, con xem con xảy ra chuyện, Đại Hải nó lo lắng đến mức nào kìa."
Lý Tuyết Mai nghe rõ những lời bà thím nói, hiện tại cả người cô ta vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng vẫn nắm chặt lấy người trước mặt. Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao! Cô ta không nhớ rõ bà thím trước mặt là ai, nhưng trông rất quen, quan trọng nhất là anh Đại Hải vẫn còn trẻ như vậy.
Một lúc sau, Lý Tuyết Mai mới tin rằng mình thực sự đã được trọng sinh, trọng sinh lại lúc cô ta vừa mới kết hôn.
Nhà cô ta là hộ ngoại lai của thôn Vương Gia này, năm đó ông nội cô ta dẫn theo cả nhà chạy nạn đến đây. Ông nội của Đại Hải là địa chủ trong vùng, chính ông là người đã cưu mang gia đình cô ta. Trước giải phóng, nhà cô ta làm thuê cho nhà họ, ai ngờ đâu sau này địa chủ lại trở thành đối tượng bị đánh đổ. Để báo đáp ân tình của họ, ông nội cô ta đã gả cô ta cho Đại Hải.
Chỉ là Đại Hải lúc bấy giờ đã không còn là cậu thiếu gia mà cô ta từng yêu thích nữa. Cuộc sống của anh ta chẳng khác gì những người khác trong thôn, thậm chí vì thân phận gia đình mà còn vất vả hơn người ta, cô ta đương nhiên là không cam tâm.
Sau khi thanh niên tri thức đến thôn, ý nghĩ ấy trong lòng cô ta càng trở nên mãnh liệt. Cô ta nhìn thấy sự khác biệt giữa những thanh niên tri thức ấy với mình, đặc biệt là người đàn ông đó. Anh ta khác với tất cả những người đàn ông trong thôn, có học thức, có kiến
thức, nói rất nhiều điều mà cô ta nghe không hiểu, lại có thể dẫn dắt nhóm thanh niên tri thức làm được rất nhiều việc mà trước đây người trong thôn chưa từng dám nghĩ tới.
Vì vậy, cô ta đã bị anh ta thu hút sâu sắc nên không muốn kết hôn với Đại Hải nữa. Nhưng trong ngôi thôn khép kín này, phản kháng là vô ích, cô ta chỉ có thể chấp nhận kết hôn. Dù vậy, cô ta vẫn muốn cố gắng một lần, không ngờ anh ta lại lạnh lùng từ chối, còn sỉ nhục cô ta thậm tệ.
Kiếp trước, cũng vì quá đau khổ mà cô ta đã nhảy sông tự vẫn, được anh ta cứu lên. Từ đó về sau, cô ta càng yêu anh ta hơn, yêu đến mức mù quáng, tự hủy hoại bản thân, phụ bạc Đại Hải, khiến nửa đời sau sống trong cô độc và khốn khổ.
Không ngờ ông trời lại cho cô ta cơ hội được sống lại một lần nữa.
Lần này, cô ta nhất định phải nắm chặt lấy Đại Hải, không bao giờ rời xa anh nữa.
Mọi người thấy cô ta đã tỉnh lại, cũng không đi theo nữa mà lần lượt trở về nhà. Người không sao là được rồi, dù sao cũng là người trong thôn, không cần thiết phải ở đây chờ đợi thêm nữa.
Vương Phúc Bảo bị lôi về nhà, bà Vương cũng không nói gì, chỉ cần không dính líu vào là được. Sau khi tiễn người ta về, Thẩm Tang lại đánh giá căn nhà này. Cấu trúc và cách bài trí rất đơn giản, chỉ có một phòng ngủ và một gian ngoài, cộng thêm một gian bếp nhỏ bên ngoài. Một nửa chất đầy đồ đạc, một nửa là bếp nấu. Không thể so sánh với căn hộ cô mua nhưng được cái diện tích rộng, nghĩ vậy, cô thấy mình vẫn còn lời chán.
Vương Phúc Bảo liếc nhìn người vừa nói có chuyện muốn nói với mình, thấy cô đang ngẩn người, bèn lên tiếng: "Ngẩn người cái gì, giả vờ ngốc cái gì, không phải cô có chuyện muốn nói sao, nói đi