Mãnh Tốt

Quyển 1 - Chương 11: Hèn mọn như thế

- Ngươi sợ cái gì, đã luyện Kim kê độc lập nửa năm rồi mà, ngay cả cân bằng lực cũng không biết sao?

- Con... con không biết ạ!

Quách Tống gãi đầu, hắn quả thực không thể tưởng tượng được việc nhảy xuống vực thẳm, lỡ không bắt được dây leo thì sao, chẳng phải như thế là xong đời rồi sao?

- Sư phụ, con đi tìm sợi dây luyện một chút rồi quay lại!

Mộc chân nhân tức giận trừng mắt nhìn Quách Tống một cái rồi mắng:

- Nói nhảm cái gì đấy, nhảy nhanh đi! Có ta ở đây rồi, con không chết được đâu.

Quách Tống bất đắc dĩ đành phải chắp tay thấp giọng cầu nguyện:

- Tam Thanh trên cao, xin hãy phù hộ cho con được bình an vô sự.

Hắn nghiến răng và nhắm mắt lại, ngay lập tức nhảy xuống vách núi, thân thể vừa rời vách núi, hắn liền hét một tiếng bi thương thê thảm, du͙© vọиɠ sống sót khiến cho hắn theo bản năng vung tay loạn hết cả lên hy vọng nắm lấy cái gì đó nhưng hắn mãi không nắm được cái gì, thân thể đột nhiên dừng lại, hắn mở mắt ra thì thấy Mộc chân nhân đã bắt lấy hắn rồi.

- Cái tên đần độn này, ai bảo con nhắm mắt, con phải mở mắt ra để tìm dây leo hoặc tảng đá để nắm lấy, làm lại!

Mộc chân nhân dùng sức ném Quách Tống trở lại vách núi.

Quách Tống đáp xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hắn bị dọa cho suýt chết. Chuyện này là sao! Tứ ca từng luyện như thế này sao? Hắn không biết, nhưng tam ca dáng người mập như heo khẳng định chưa từng luyện bài này.

- Ở trên lẩm bẩm cái gì đấy, còn không mau nhảy đi!

Quách Tống lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa đứng dậy thì trong đầu Quách Tống nảy sinh một suy nghĩ độc ác liền lẩm bẩm nói:

- Cùng lắm thì chết, mình không thèm đếm xỉa.

Lần này hắn không nhắm mắt nữa, hắn tưởng tượng phía dưới vực là một bãi cỏ mềm mại, hoặc là một con sông nhỏ thanh tịnh, hắn hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng tung người nhảy xuống dưới.

Trong lòng Quách Tống bắt đầu trầm xuống, hắn nhanh chóng cúi người xuống, trước khi kịp suy nghĩ gì thì hắn thấy một cái dây leo và ngay lập tức hắn vung tay ra nắm lấy, thân thể hắn theo quán tính xoay một cái rồi cuối cùng hắn dựa vào vách đá.

Mộc chân nhân cười ha ha nói:

- Ta nói không sai chứ! Chuyện này đối với con mà nói không hề khó.

Quách Tống cũng cực kỳ kinh ngạc, khi hắn nắm lấy dây leo, thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng, ổn định lơ lửng trên vách đá, tựa như một con thạch sùng.

Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của việc luyện Kim kê độc lập sao?

Mộc chân nhân chỉ tay về phía đỉnh đầu Quách Tống nói:

- Có một vách đá cao ba thước ở trên kia, con hãy nhảy lên đó đi.

- Nhưng...con không có lực để nhảy!

- Dùng lực cánh tay của con đi, không có vấn đề gì đâu, Tứ sư huynh của con có thể làm được ngay trong lần đầu tiên mà.

Vốn dĩ Tứ sư huynh cũng từng luyện qua rồi, trong thoáng chốc, Quách Tống quyết định nếu Tứ sư huynh có thế làm được thì bản thân cũng có thể làm được.

Hắn dùng chân đạp mạnh vào vách đá và cơ thể của hắn bắt đầu di chuyển ra khỏi vách đá, ngay khi cơ thể hắn quay lại, hắn vừa cảm thấy được một chút lực thì ngay lập tức hắn dùng cả hai tay và cơ thể bật nhảy lên tảng đá phía trên, hắn dùng hết sức bám lấy vách đá, nhanh chóng ổn định lại cơ thể và bám vào vách đá như một con thạch sùng.

Mộc chân nhân âm thầm gật đầu, tứ nhi luyện ba tháng mới bám được vào vách đá kia, giờ thì Quách Tống có thể bám được ngay trong lần đầu tiên, quả là một đứa trẻ thiên tài!

Mộc chân nhân cười nói tiếp:

- Bên cạnh con có một khe đá, từ khe đá đó treo lên rồi sau đó nhảy xuống lần nữa!

Bên cạnh vách đá quả thực có một cái khe đá nhỏ, chỉ có thể cho vừa một nửa bàn tay vào, nhưng đối với Quách Tống thì điều này chẳng là gì cả, lực cánh tay của Quách Tống rất mạnh và cơ thể của hắn rất nhẹ, chỉ cần một chút sức lực, hắn liền có thể nhanh chóng leo lên.

Sau khi nhảy liên tiếp hai lần, Quách Tống cảm thấy nhẹ nhõm một chút, vào lần thứ ba, hằn có thể nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, hắn giữ cho cơ thể của mình càng gần vách đá càng tốt, lợi dụng lực ma sát ở chân để giảm bớt lực rơi của cơ thể, khi hắn nhảy xuống khoảng ba trượng thì hắn nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy dây leo, cơ thể hắn vững vàng áp sát vách đá.

Mộc chân nhân thấy Quách Tống có sự hiểu biết rất cao, bản thân chưa dạy nhưng hắn lại biết dùng chân để giảm lực rơi của cơ thể, đứa trẻ này quả thực là một thiên tài hiếm có.

- Cái tên tiểu tử thúi này, con muốn ta phải đổi giày cho con sao?

Mộc chân nhân cười mằng hắn một câu rồi lại nói tiếp:

- Chúng ta tiếp tục nhảy xuống dưới đi!

Mộc chân nhân liền buông lỏng tay rồi thả cơ thể xuống, Quách Tống thấy rõ sư phụ chỉ cần dùng chân chạm vào vách đá liền có thể nhảy lên cao hai mươi thước, khi cơ thể của sư phụ chậm lại ở độ cao hai mươi trượng, sư phụ nhẹ nhàng tóm lấy dây leo và cũng như hắn, bám vào vách đá như thạch sùng.

Quách Tống cảm thấy phấn khích khi tìm được bí quyết nhảy, hắn liền buông dây leo nhảy xuống, tuy nhiên hắn chỉ mới luyện Kim kê độc lập có nửa năm, hắn không thể làm giống như Mộc chân nhân đã làm, sau khi nhảy qua nhiều vách đá, giày của hắn nhanh chóng bị mài mòn vì chân hắn liên tục ma sát với vách đá, hắn cảm thấy bản thân có khả năng giữ thăng bằng tuyệt vời, hắn có thể vững vàng nhảy xuống mà không mất khống chế.

Quách Tống nhảy đến bên cạnh Mộc chân nhân, nhẹ nhàng nắm lấy dây leo và giữ cơ thể vững vàng ở bên vách đá.

- Không tệ! Không tệ!

Mộc chân nhân không chút keo kiệt liền khen ngợi hắn:

- Hôm nay có thể nhảy đến độ cao này chính là do con luyện tập rất nhiều lần, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại nhảy tiếp.

Nói xong, Mộc chân nhân liền buông lỏng tay và như một con chim nhảy xuống vách đá bên dưới, chẳng mấy chốc, Mộc chân nhân đã bị mây nuốt chửng.

- Sư phụ, chờ con một chút...

Quách Tống lập tức trợn tròn mắt, sư phụ đi rồi, vậy hắn làm sao để trở về đây?

* * * * *

Quách Tống ước tính phải mất hai canh giờ mới có thể trèo lên được đỉnh núi ban đầu, hắn phải tận dụng từng dây leo, từng khe hở, hắn bị lạc khỏi đỉnh núi ban đầu hơn ba lần, suýt chút nữa rơi xuống vách núi.

Mãi đến giữa trưa, Quách Tống mới trèo được đỉnh núi ban đầu, khi mới nắm lấy một tảng đá ở trên đỉnh thì đột nhiên có người nắm lấy tay hắn kéo lên.

Thì ra là Đại sư huynh Cam Phong, Quách Tống ngồi xuống đất lấy sức nói:

- Cảm ơn Đại ca!

Cam Phong gãi đầu áy náy nói:

- Có một chuyện huynh quên nói với đệ, hy vọng vẫn chưa muộn.

- Là chuyện gì vậy?

- Mấy ngày trước, sư phụ nhờ huynh nói cho đệ biết, có một cái hang động dẫn thẳng tới phía sau núi ở bên trái vách núi, cách chỗ này khoảng ba mươi trượng, đệ có thể từ đó mà trèo lên, huynh định nói cho đệ biết nhưng mải đọc kinh văn mà quên mất, tiểu đệ à, liệu không có vấn đề gì chứ?

Quách Tống gục đầu xuống đất, yếu ớt nói:

- Không sao đâu ạ, tin tức này đến rất "đúng lúc", cảm ơn huynh đã cho đệ biết.

* * * * *

Dựa vào sự áy náy của Đại sư huynh, bữa trưa Quách Tống đã ăn liền hai bát cơm lớn và thay một đôi giày khác, đến đây Quách Tống mới cảm thấy cân bằng một chút.

- Đại ca, đệ đi gánh nước đây!

Quách Tống hô to một tiếng, liền khiêng hai cái thùng gỗ xuống chân núi, nửa năm qua, hắn đã cao lên hơn bảy centimét, cơ thể dần trở nên cường tráng, mặc dù chỉ mới tám tuổi nhưng nhìn cứ như là thanh niên mười hai tuổi.

Quan trọng hơn nữa chính là tâm trí của hắn cũng dần trở nên trưởng thành hơn, trong lòng hắn bắt đầu hình thành lên một mộng tưởng.

Đường gánh nước không có xa, bên cạnh núi Thăng Tiên kiều có mấy ngọn đồi khác nhau, chỉ cần đi một dặm là tới nói.

Quách Tống bước nhanh trên con đường mòn, hắn mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ào ào ở bên kia con đồi, khi hắn đến nơi thì thấy ở bên dưới một cái đầm nước nhỏ được bao quanh bởi các cây đại thụ xanh ngắt, hơn nữa, Quách Tống cũng thấy một tiểu đạo sĩ đang gánh nước ở bên đầm nước, có lẽ hắn là đạo sĩ Tĩnh Nhạc cung.

Tĩnh Nhạc cung là một trong hai đạo quán ở Hương Sơn, nằm ở phía bên kia núi Thăng Tiên kiều, cách chỗ này khoảng chừng hai dặm, nghe Tứ sư huynh nói, điều kiện ở bên kia so với Thanh Hư cung tốt hơn rất nhiều, họ có hơn mấy chục mẫu đất và hơn ba mươi đạo sĩ tu luyện.

Tiểu đạo sĩ lấy nước xong thì cố hết sức khập khiễng gánh nước trở về, đột nhiên Quách Tống cảm thấy bóng lưng của tiểu đạo sĩ khá quen thuộc, bất giác hắn liền hô to:

- Tiểu Ngũ!

Tiểu đạo sĩ dừng lại rồi từ từ quay người lại, Quách Tống lập tức nhận ra, đúng là Hàn Tiểu Ngũ, bằng hữu duy nhất của hắn ở Tiếp Dẫn viện.

Quách Tống vui mừng chạy tới hô lớn:

- Tiểu Ngũ, là tớ nè!

Hàn Tiểu Ngũ cũng nhận ra Quách Tống, khuôn mặt gầy gò lập tức lộ ra vẻ tươi cười nhưng rồi lại trùng xuống, trong mắt lóe lên sự đau khổ khó nói.

Quách Tống chạy tới ôm chặt Hàn Tiểu Ngũ nói:

- Tiểu Ngũ, tớ cứ chờ có cơ hội là sẽ đi tới Tĩnh Nhạc cung để tìm cậu chơi, bây giờ thì tốt rồi!

Hàn Tiểu Ngũ miễn cưỡng cười nói:

- Quách Tống, cậu thay đổi nhiều quá, nhìn cậu cường tráng như vậy, tớ suýt nữa không nhận ra cậu luôn.

- Vậy có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

Quách Tống liếc nhìn Hàn Tiểu Ngũ một chút và thấy Hàn Tiểu Ngũ ngày càng gầy đi, thể chất của Hàn Tiểu Ngũ dường như đã yếu đi khi so với hồi tuyển đạo.

- Cậu... cậu không được chăm sóc tốt ở Tĩnh Nhạc cung sao?

- Không phải! Dù tớ phụ trách trồng rau nhưng sư phụ vẫn chăm sóc tốt cho tớ.

- Chân cậu bị sao vậy?

Quách Tống nhận ra chân của Hàn Tiểu Ngũ có cái gì đó không đúng, hắn lập tức ngồi xổm xuống vén đạo bào của Hàn Tiểu Ngũ lên, Hàn Tiểu Ngũ sợ hãi vội vàng lùi lại, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.

Quách Tống ngay lập tức đỡ lấy Hàn Tiểu Ngũ, Quách Tống nhéo thử chân trái của Hàn Tiểu Ngũ thì phát hiện ra, xương bắp chân trái bị cong, cơ bắp bị khô héo lại, nguyên nhân là do xương bắp chân bị rút lại, hai chân một ngắn một dài, chân trái không có phản ứng, như vậy là tàn tật suốt đời rồi.

- Tiểu Ngũ, chuyện gì xảy ra với cậu, tại sao lại bị gãy xương vậy? - Quách Tống ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hàn Tiểu Ngũ hỏi.

Hàn Tiểu Ngũ nhịn không được nữa, nước mắt chảy ào ào xuống, khóc thút thít trả lời:

- Là bị bọn chúng đánh.

- Là ai đánh, người Tĩnh Nhạc cung sao?

Hàn Tiểu Ngũ lắc đầu, nghẹn ngào trả lời:

- Là bọn Trương Hổ Nhi đánh.