Cuộc Sống Của Đào Nô Nơi Núi Sâu

Chương 30: Ta vẫn là Trương thị Thu Cúc của chàng

"Nào, ngồi dậy uống chén nước mật ong. Ta để ý thấy mẹ ta mỗi lần đến kỳ đều pha nước mật ong uống", Thiết Ngưu một tay bưng chén, một tay đưa áo khoác cho nàng.

"Ôi, Thiết Ngưu chàng tốt quá, ta vẫn là Trương thị Thu Cúc của chàng."

"Gọi ca ca đi."

"Ca ca ~"

Thiết Ngưu nấu một nồi bánh canh, bỏ thêm mỡ heo và trứng hoa, nghe rất thơm, nhìn cũng đẹp mắt. Chàng không để Thu Cúc rời giường, đưa khăn ấm lau tay rửa mặt cho nàng, lấy một chiếc bàn tre thấp từ phòng chứa đồ ra đặt trên giường đất, để Thu Cúc ngồi dậy ăn.

Thực ra Thu Cúc cảm thấy khá ổn, bụng không đau và ăn uống tốt, nhưng Thiết Ngưu tự ý làm những điều này, nàng chỉ có thể khen ngợi chứ không thể từ chối: "Ca ca, Trương thị Thu Cúc thật hạnh phúc."

Thiết Ngưu cũng rất vui, hớn hở bưng bát cơm của mình vào ngồi trên ghế ăn cùng.

Ăn xong, Thu Cúc nằm một lát rồi đứng dậy ra cửa hang nhìn cảnh vật sau khi tuyết phủ. Mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy cảnh sắc hùng vĩ bao la như vậy. Không khí lạnh làm nàng run cầm cập, Thiết Ngưu vội ôm nàng vào nằm. Lo nàng buồn chán, chàng ngồi dưới giường đất tước tre, giảng cho nàng nghe một số điều cần chú ý khi đan lát tre.

Thu Cúc bị hành động này của Thiết Ngưu cảm động vô cùng, tâm trạng đặc biệt thoải mái. Đồng thời cũng tò mò không biết mẹ chồng khi có kinh nguyệt thì cha chồng cư xử ra sao, phải chăm chút bao nhiêu năm mới có thể dạy con trai chu đáo đến thế này, thật may mắn khi được hưởng đãi ngộ này từ mẹ chồng tốt của nàng.

Thu Cúc và Thiết Ngưu ở trong hang động bảy ngày. Năm ngày đầu, nàng học đan những chiếc rổ đơn giản nhất cùng Thiết Ngưu, dĩ nhiên chàng cũng chỉ biết làm đơn giản thôi. Đến ngày thứ sáu kinh nguyệt đã hết, Thiết Ngưu trong bụng cũng không còn kiềm chế, hai người sống những ngày vui vẻ riêng tư, giải tỏa nỗi thèm khát cho Thiết Ngưu.

Vẫn là Thu Cúc chịu không nổi thể trạng cường tráng của chàng, nên nảy sinh ý muốn ra ngoài.

Sau khi cơ thể Thiết Ngưu hết giun sán, chàng không còn thường xuyên chạy đi vệ sinh, vùng rốn cũng không đau nữa. Ngủ mấy ngày giấc ngon lại được ăn uống tốt ở nhà, tinh thần và khí sắc đều khác hẳn, quầng thâm dưới mắt tan đi một chút, ánh mắt sáng ngời, môi cũng hồng hào hơn.

Nàng nhìn chàng dần khỏe mạnh lại, nhớ tới kế hoạch tẩy giun đã gác lại, quyết định bắt đầu từ người trong nhà trước, có lợi thì cho người nhà hưởng trước.

*

Ra khỏi cửa, Thiết Ngưu cõng Thu Cúc lên. Bên ngoài tuyết đã cao ngang bắp chân. Chàng mang ủng lông dê cao quá đầu gối, mặt ngoài là da dê trụi. Tuy xấu xí nhưng không thấm nước, lớp lông dê dày bên trong cũng rất ấm chân, chỉ là hay rụng lông. Mấy ngày trước khi dọn tuyết, chàng lấy giày ra cho Thu Cúc xem, hai đôi giày làm từ khoảng hai năm trước, lông dê bên trong không còn nhiều.

Trong nhà có sẵn da dê tốt, chỉ thiếu đế giày và kim lớn để may giày. Thu Cúc tính đến nhà đại tẩu mượn, nhân dịp mùa đông không phải ra ngoài, ngồi trên giường đất may giày cho nàng và Thiết Ngưu.

Khi phu thê Thiết Ngưu đến, đại ca đại tẩu cùng hài tử đều ở nhà cùng cha mẹ chồng. Hai nhà ở chung một hang động vừa tiết kiệm than vừa có thể trò chuyện giải buồn. Gia đình nhị ca và tam ca ở chung một hang động, chỉ có hang động của Thiết Ngưu ở xa riêng biệt.

Cha chàng mở cửa đón vợ chồng son vào trong. Mẹ chồng, đại tẩu và cô bé 3 tuổi ngồi trên giường đất. Con trai lớn của đại tẩu đã 15 tuổi, ngồi cùng các người đàn ông trên ghế băng dưới giường đất.

Đại tẩu mời Thu Cúc lên giường đất, đảo mắt nhìn đôi giày bông của Thu Cúc không hề ướt, rồi nhìn đôi ủng da dê ướt sũng của Thiết Ngưu, mỉm cười thở dài: "Thiết Ngưu trước đây muốn đào một hang động lớn, chọn chỗ tốt nhưng lại xa chúng ta quá, đến đây một chuyến không được thuận tiện."

Thu Cúc đáp lại: "Cũng không sao", nàng để ý thấy mẹ chồng cũng đang xem xét giày của mình.

Sau đó nghe mẹ chồng hừ một tiếng qua mũi, Thu Cúc giả vờ không nghe thấy, đưa cho Thiết Ngưu cái khăn bảo chàng lau khô giày kẻo làm ướt đất, lúc đó cả đế giày sẽ lấm bùn.

Thiết Ngưu bị cắt ngang câu chuyện, vẫy tay về phía Thu Cúc: "Đàn bà lắm chuyện, ta không cần cái đó". Sau đó mẹ chàng ho khan một tiếng, Thu Cúc lặng lẽ mím môi.