Cuộc Sống Của Đào Nô Nơi Núi Sâu

Chương 18: Bánh hạt dẻ

Nàng gạt tay Thiết Ngưu ra: "Không muốn uống thuốc đắng thì rút tay lại. Hay chàng muốn sinh đứa con trong bụng đầy giun?"

Thiết Ngưu sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn.

Sáng hôm sau, chưa đến lúc gà gáy sáng, Thiết Ngưu đã dậy. Bụng sôi ùng ục, hắn chịu đựng cái lạnh chạy ra nhà xí. Về nhà tinh thần tỉnh táo, ngủ không được, hắn lay Thu Cúc dậy: "Thật sướиɠ quá, thuốc nàng cho ta uống công hiệu nhanh thật. Tức phụ ơi, sao nàng biết nhiều thế, còn biết chữa bệnh nữa, ta thật có phúc."

Nói chuyện một lúc, thấy cũng không ngủ lại được, hai người bèn dậy chuẩn bị cơm canh. Thu Cúc lại nghiền một phần Khiên Ngưu Tử cho Thiết Ngưu uống, rồi bắt đầu làm bữa sáng. Trong lúc tẩy giun, cơm canh cần thanh đạm, nhưng vì Thiết Ngưu đi săn tốn sức, cần ăn no, Thu Cúc tính làm bánh bột ngô trộn khoai lang đỏ, lại hấp hai chén canh trứng.

Để làm bánh bột ngô trộn khoai lang đỏ, cần nấu chín khoai trước. Thu Cúc bảo Thiết Ngưu rửa khoai và đặt nồi luộc. Nàng còn muốn làm bánh hạt dẻ, nên nhân tiện cho hạt dẻ đã cắt rãnh vào nồi luộc cùng. Trong lúc Thiết Ngưu nhóm lửa nấu khoai, Thu Cúc cho tỏi đã bóc tối qua vào một bình gốm khác, cỡ trung bình, trông giống bình nấu thuốc. Bình này quá nhỏ để nấu cơm, trừ phi là phụ nhân hoặc trẻ con dùng. Thiết Ngưu bảo nhà nào trong núi cũng có loại bình này để nấu thuốc. Thu Cúc đổ nước vào bình tỏi, đun sôi rồi hạ lửa ninh, không đậy nắp để mùi tỏi bay ra. Khi khoai chín, nước tỏi cũng đã ninh xong.

Thu Cúc vớt khoai ra, mang sang hang để nguội bớt rồi bóc vỏ, trộn với bột mì, nhào khoai và bột lại với nhau. Lúc này gà bắt đầu gáy sáng.

"Đây là hai con gà duy nhất trong thôn, nuôi ở nhà tộc trưởng, dùng để gáy sáng báo giờ. Cả ngày chúng ở trong hang, không cho chạy lung tung," Thiết Ngưu nói. Hắn ta còn kể trong thôn không ai muốn nuôi gà, vì trứng gà có thể nhặt khắp núi, lại còn có trứng vịt trời và trứng chim rừng. Đi săn cũng không thiếu thịt gà. Gà thả rông sẽ thu hút chồn, diều hâu hoặc thú khác. Nuôi trong hang thì phân gà hôi thối, lại còn có bọ chét. Hai con gà trống này đặt ở nhà tộc trưởng nuôi cũng vì sợ nhà khác trông nom không kỹ, gà chạy ra ngoài dẫn diều hâu đến, lỡ bắt mất trẻ con.

Nướng bánh trên chảo phải dùng lửa nhỏ. Thu Cúc đặt bánh bột ngô lên chảo sắt, định tự nhóm lửa, nhưng Thiết Ngưu nhất quyết đòi giúp. Hắn ta bảo đi săn thường tự nhóm lửa nướng thịt, rất thạo việc nhóm lửa chờ. Thu Cúc nghĩ cũng phải, hơn nữa Thiết Ngưu hứng thú với việc nhóm lửa nấu nướng là điều nàng mong muốn. Kết quả của lòng tin ấy là cả mẻ bánh bột ngô cháy đều, vì lửa nhỏ khắp đáy chảo không thể xem thường. Cái bánh đầu tiên chưa chín đã phải bỏ đi.

Đuổi Thiết Ngưu ra chẻ củi, Thu Cúc một mình nướng bánh không bị phân tâm. Bánh bột ngô mỏng chỉ một lát là xong.

"Thiết Ngưu, vào ăn bánh đi!"

Thiết Ngưu rửa tay vào nhà, Thu Cúc đưa cho anh ta bánh vừa ra lò. Thiết Ngưu xé một miếng đút cho Thu Cúc, mình cũng cắn một miếng. Định đút tiếp cho nàng thì Thu Cúc lắc đầu từ chối, bảo hắn ta bánh trong nồi đã chín, tự ăn đi, vừa ra lò là ngon nhất.

Tiếng đồng la vang lên, Thiết Ngưu cầm túi đựng nước tỏi và công cụ săn bắn ra cửa. Thu Cúc bắt đầu làm bánh hạt dẻ. Hôm nay còn phải đi tìm Khiên Ngưu Tử, nên phải tranh thủ thời gian làm bánh, kẻo lát nữa có khách đến nhà không có gì tiếp đãi.

***

Thu Cúc xách một giỏ tre nhỏ đựng bánh hạt dẻ đến nhà bà. Ban ngày, con của ba ca ca của Thiết Ngưu đều gửi ở nhà bà nội. "Mẹ ơi, mẹ có nhà không?"

"Thu Cúc đấy à? Ăn cơm chưa? Chưa thì ở đây ăn thêm chút đi."

"Ăn rồi ạ. Sao giờ này còn đang ăn cơm vậy ạ?"

"Năm đứa trẻ chia làm hai đợt ăn. Này, hai đứa nhỏ vừa dậy, đang cho chúng nó ăn đây."

Thu Cúc đặt giỏ tre xuống, đón lấy bát từ tay Đại Nữu để đút cơm cho thằng bé đầu xù. "Hôm qua con với đại tẩu đi nhặt được cả sọt hạt dẻ. Hôm nay con làm bánh hạt dẻ, mang một nửa sang cho mẹ và cha nếm thử, cũng cho lũ trẻ thêm món ăn vặt."

Mẹ Thiết Ngu nghe Thu Cúc nói vậy cười không ngớt, miệng lại bảo: "Con bé này khéo tay thật, không chỉ làm thịt ngon mà còn biết làm bánh nữa. Lần sau con làm thì để nhà con ăn, không cần mang sang đây. Nhà này nhiều trẻ con, con làm bao nhiêu cũng không đủ. Sắp đến mùa đông rồi, lương thực trong núi quý lắm."

"Con lớn thế này rồi cũng chẳng thèm mấy thứ này đâu, chỉ làm ra để đãi khách thôi. Trong nhà không có đồ ăn vặt, hôm qua Tiểu Tuyền lần đầu đến chơi, chẳng ăn được gì đã về, tay không chân không." Thu Cúc không biết bà có hiểu ý mình không, nhưng sau này chắc chắn sẽ không thiếu làm những món ăn vặt này, trước hết để nó có danh nghĩa là đồ đãi khách.