Tôi không muốn gặp hắn.
Bước đến cạnh tường chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy hắn gọi tên tôi.
"Tạ Đường."
Quay lại nhìn, hắn đang cẩn thận thắp nhang cúng bái.
Hắn vẫn mặc áo giáp.
Có lẽ từ biên giới về chưa kịp thay.
Đường nét khuôn mặt hắn giờ rõ ràng hơn, cằm lún phún râu.
"Tạ Đường."
"Tạ Đường."
"Tạ Đường..."
Hắn không ngừng gọi tên tôi.
Tôi biết hắn không thấy tôi.
Nghe hệ thống nói, người dương gian và âm phủ vốn không nên gặp lại.
Hắn tiếp tục lẩm bẩm:
"Tạ Đường, chúc mừng sinh nhật."
Tôi sững người.
"Tạ Đường, chúc mừng sinh nhật."
"Tạ Đường, chúc mừng sinh nhật."
Tôi giận dữ bước tới, định đánh hắn một trận.
Chưa chạm vào, đã thấy tay mình xuyên qua hắn.
Tôi đã không còn là thực thể.
Hắn vẫn tiếp tục.
"Tạ Đường, chúc mừng sinh nhật."
"Tạ Đường, chúc mừng sinh nhật."
Những cơn gió lạnh lẽo đêm hè lùa qua, người quỳ trong hẻm nhỏ bị gió thổi lay động.
Tôi phát hiện ra.
Hắn đang khóc.
Hóa ra hắn biết.
Hóa ra hắn cũng biết chúc mừng sinh nhật tôi.
Đáng tiếc là quá muộn.
Người hắn yêu không phải là tôi.
Cho đến chết cũng không phải là tôi.
Cho dù chúc mừng sinh nhật, tôi cũng không thể sống lại.
"Vệ Tuấn, ngươi đừng giả vờ nữa."
Tôi nhẹ nhàng nói.
"Thật ghê tởm."
Hắn có lẽ không nghe thấy.
Vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó.
Như thể đó là chân lý duy nhất còn sót lại trên thế giới này.
Tôi nhìn hắn một lúc lâu, dần dần rời xa.
Cho đến khi tiếng của hắn không còn nghe thấy nữa.
Trở về nơi tôi từng sống.
Bây giờ chỉ còn là một căn phòng trống trải.
Tôi ngồi xuống chiếc giường cũ.
Cảm nhận sự lạnh lẽo từ tấm chăn mỏng.
Bỗng dưng, Tiểu Cửu nhảy lên giường.
"Ngao~"
Nó chui vào lòng tôi, nằm cuộn tròn.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó.
"Tiểu Cửu, ngươi ở lại đây, ta đi trước."
Tiểu Cửu kêu lên một tiếng, như thể không muốn.
Tôi ôm nó lần cuối, rồi buông tay.
Bóng dáng tôi dần mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong ánh trăng mờ.
Hệ thống của tôi cuối cùng cũng trở lại.
Khi tôi gặp lại, nó đã biến thành hình dạng con người.
"Xin lỗi, Đường Đường, ta không thể đi cùng ngươi được nữa."
Hệ thống nói, mắt rưng rưng.
"Không sao, ta hiểu."
Tôi mỉm cười.
"Hệ thống, ngươi giúp ta một lần nữa, được không?"
"Ngươi nói đi, ta sẽ cố gắng hết sức."
"Tìm cho ta một kiếp sau, một cuộc sống bình yên."
Hệ thống gật đầu:
"Ta hứa."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Cảm ơn ngươi, hệ thống của ta.
Hẹn gặp lại kiếp sau.
Một ngày nào đó, không biết đã bao lâu sau, tôi được tái sinh.
Lần này, tôi không còn là con gái của tể tướng.
Cũng không phải là kẻ thế thân cho ai.
Tôi chỉ là một cô gái bình thường, sinh ra trong một gia đình nông dân.
Cha mẹ yêu thương, anh chị em hòa thuận.
Cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc.
Mỗi ngày tôi cùng cha mẹ làm ruộng, chăm sóc vườn cây.
Những buổi chiều, tôi cùng các anh chị em chạy nhảy trên cánh đồng, cười đùa vui vẻ.
Tôi cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp của gia đình.
Không còn những âm mưu, không còn những đau đớn.
Tôi thực sự đã có một cuộc sống mới.
---
Một ngày nọ, khi đang dạo chơi trong rừng, tôi gặp một con mèo nhỏ.
Toàn thân trắng muốt, đôi mắt xanh biếc.
"Ngao~"
Tôi nhìn nó, lòng chợt nhớ về Tiểu Cửu.
Tôi ôm nó lên, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ nó.
"Từ nay ngươi là bạn của ta nhé, Tiểu Cửu."
Con mèo kêu lên một tiếng, như thể đồng ý.
Tôi mỉm cười, tiếp tục dạo chơi cùng Tiểu Cửu.
Cuộc sống của tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
---
Một hôm, tôi nghe nói có một đoàn lữ hành đến làng.
Họ là những người bán hàng rong, mang theo nhiều món hàng lạ và quý.
Tôi tò mò, chạy đến xem.
Trong đoàn lữ hành, có một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú.
Anh ta nhìn thấy tôi, mỉm cười chào hỏi.
"Xin chào, cô bé. Ta là Vệ Tuấn."
Tôi giật mình, trái tim đập thình thịch.
Tên anh ta giống hệt tên người đàn ông trong kiếp trước của tôi.
Nhưng ánh mắt anh ta rất khác, tràn đầy sự ấm áp và thân thiện.
"Chào anh, tôi là Đường Đường."
Vệ Tuấn nhìn tôi một lúc, như thể nhận ra điều gì đó.
"Ta đã gặp cô ở đâu rồi thì phải."
Tôi lắc đầu, mỉm cười.
"Chắc anh nhầm rồi. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Anh ta cười, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút gì đó lạ lùng.
---
Thời gian trôi qua, Vệ Tuấn thường xuyên đến làng của chúng tôi.
Anh ta giúp đỡ mọi người, trở thành bạn của cả làng.
Anh ta và tôi ngày càng thân thiết, trở thành đôi bạn thân.
Một ngày nọ, khi mặt trời lặn, anh ta ngồi bên cạnh tôi, dưới gốc cây cổ thụ.
"Đường Đường, ta cảm thấy rất quen thuộc với cô, như thể chúng ta đã từng gặp nhau từ trước."
Tôi nhìn vào mắt anh ta, cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim.
"Vệ Tuấn, có lẽ trong kiếp trước, chúng ta đã từng là bạn."
Anh ta cười, nắm lấy tay tôi.
"Đường Đường, dù kiếp trước hay kiếp này, ta mong muốn chúng ta mãi mãi là bạn."
Tôi mỉm cười, gật đầu.
"Vâng, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn."
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu xuống, làm sáng bừng cả khu rừng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc thực sự.
Kiếp này, tôi đã có một cuộc sống mới, với những người bạn mới, và những kỷ niệm mới.
---
Cuộc sống bình dị của tôi tiếp tục trôi qua, ngày ngày tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Và tôi biết rằng, dù kiếp trước có thế nào, thì kiếp này, tôi đã tìm thấy được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Với Tiểu Cửu bên cạnh, và Vệ Tuấn cùng những người bạn mới, tôi đã có một gia đình thực sự.
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy được bình yên trong tâm hồn.
Trong kiếp sau này, tôi không còn nhớ gì về những đau khổ, những âm mưu của kiếp trước.
Tôi chỉ nhớ đến những kỷ niệm đẹp, những niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống hàng ngày.
Với tôi, đó là điều quý giá nhất.
---
Một ngày nọ, khi đang làm vườn, tôi nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.
Tôi nhìn lên, thấy một nhóm trẻ con đang chơi đùa.
Chúng chạy đến bên tôi, gọi tôi là "cô Tăng".
Tôi mỉm cười, nhìn chúng chơi đùa vui vẻ.
Trong lòng cảm thấy tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
---
Tôi đã thực sự tìm thấy được bình yên.
Kiếp này, tôi đã có một cuộc sống mới, với những người bạn mới, và những kỷ niệm mới.
Và tôi biết rằng, dù kiếp trước có thế nào, thì kiếp này, tôi đã tìm thấy được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Cuối cùng, tôi đã tìm thấy được bình yên trong tâm hồn.
---
**Hết**