"Tứ tiểu thư, đợi chút để nô tỳ đến nhóm lửa giúp người, nô tỳ rất giỏi nhóm lửa." Tào ma ma ho nhẹ một tiếng rồi tự đề cử chính mình.
Đường Trừng liếc Tào ma ma một cái, bà ta có suy nghĩ gì Đường Trừng nàng biết hết đó: "Có thể."
Dưới tốc độ cực nhanh của nhóm hạ nhân, chỉ một chốc đã chuẩn bị mọi việc xong xuôi, sau đó đồng loạt rời đi trong sự đồng tình với Ôn thế tử, lúc này trong viện đều là người có thể tin tưởng, Đường Trừng trực tiếp nhìn thẳng Ôn Hoài An, thúc giục nói.
"Tranh thủ thời gian chút, ngươi mau mau vào ngâm đi."
Ôn Hoài An dừng một chút, dưới sự phục thị của gã sai vặt Giáp liền cởi xuống cẩm bào và áo ngoài.
Những người còn lại trong viện đều né tránh, chỉ có Đường Trừng mở to đôi mắt rồi trắng trợn ngắm nhìn Ôn Hoài An từ trên xuống dưới "mấy" lượt.
Ôn Hoài An cảm nhận được ánh mắt Đường Trừng dính chặt lên người mình, khóe miệng giật giật rồi nhanh chóng bước vào vạc sứ lớn đựng đầy nước nóng.
"Tào ma ma, nhóm lửa lên." Đường Trừng tiếc nuối thu hồi ánh mắt, hô một tiếng.
Tào ma ma vội vàng đi qua ngồi xổm trước bếp lò rồi thuần thục châm lửa, không bao lâu liền đem củi đốt cháy.
Đường Trừng chậm rãi mang theo Trân Châu và Hổ Phách đi tới, hài lòng khen một câu.
"Không tồi, quả là người có tay nghề nhóm lửa!"
Tào ma ma: "..."
Ôn Hoài An trong vạc lớn: "..."
"Ôn Hoài An, đợi chút nhớ nói cho ta cảm nhận của ngươi nhé, việc này rất quan trọng đó, bởi vì ta cũng muốn ngâm dược tề, vì đứa nhỏ trong bụng này, ngươi cái người làm cha này cũng nên cống hiến chút sức lực rồi."
Đường Trừng đứng trước mặt Ôn Hoài An , cánh tay tinh tế trắng nõn vỗ nhẹ lên bả vai của hắn, cười tủm tỉm nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hoài An đột nhiên cả kinh, kém chút không nhảy dựng lên trong vạc lớn.
"Ngươi cũng muốn ngâm cái dược tề này?"
"Đúng vậy nha, cường thể dược tề này chính là để ta dùng nha nhưng mà con người của ta rất keo kiệt, trừ cha ta thì cũng chỉ có cha đứa nhỏ là ngươi được hưởng thụ chỗ tốt này, người khác thì không có cái đãi ngộ kia, ngươi có phải là rất cảm động hay không?"
Cảm động sao?
Ôn Hoài An bị nấu chín trước mặt người khác không có tí cảm động nào.
"Cảm động đến không nói lên lời rồi sao?"
Đường Trừng lại vỗ vai Ôn Hoài An một cái, cười tủm tỉm đem sự trầm mặc của hắn bẻ cong lại rồi thấu hiểu.
Ôn Hoài An: "..."
Đến cùng là tại sao hắn lại lưu lại đây để Đường Trừng giày vò vậy?