Nhắc đến nữ nhi bảo bối Đường Trừng, Nam Dương Hầu nhớ đến việc nàng tìm đường chết muốn bỏ đứa nhỏ, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, hi vọng Trừng nhi có thể hiểu cho khổ tâm của hắn.
Theo Nam Dương Hầu thì so với Tứ hoàng tử mà nữ nhi bảo bối một lòng muốn gả, kỳ thật Ôn thế tử phủ Trấn Quốc Công càng thích hợp với nàng hơn.
Nhất là khi Trừng nhi đang mang đứa nhỏ của Ôn thế tử, đây chính là chỗ dựa của nàng, mặc dù việc chưa cưới gả đã có mang đem lại thanh danh không tốt nhưng Nam Dương Hầu vẫn nhất quyết ủng hộ tuyệt đối nữ nhi bảo bối, hết sức che chở nàng.
"Bẩm Hầu gia, tiểu thư đã thay đổi quyết định, sẽ giữ lại đứa nhỏ của Ôn thế tử, còn đem hai vị ma ma của Trấn Quốc Công phu nhân lưu lại." Trân Châu vội vàng trả lời.
Nam Dương Hầu nghe vật nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ là tiểu thư đột nhiên nói thân thể quá yếu, muốn luyện chế một loại cường thể dược tề gì đó, viết một tờ đơn thốc để nô tỳ đi mua dược liệu."
Nói đoạn, Trân Châu giơ bao thuốc trên tay lên.
"Đây là dược liệu tiểu thư bảo nô tỳ đi mua."
"Tề Hòa đại phu nói dược liệu tiểu thư muốn mặc dù kỳ quái nhưng không có dược liệu nào có độc cả."
Đây là Trân Châu cẩn thận hỏi thăm qua.
Ánh mắt Nam Dương Hầu rơi xuống bao thuốc đang lộ một cục xương.
...
"Xương cốt cũng là dược liệu?"
"Hầu gia, đây là xương hổ, tốn không ít bạc." Trân Châu một mặt thịt đau trả lời.
Nam Dương Hầu gật gật đầu, thản nhiên nói: "Hóa ra là xương hổ, lại đi mua thêm mấy khúc về ngân rượu cho Trừng Nhi bồi bổ cơ thể.
Trân Châu: "..."
Điểm chú ý của Hầu gia có phải là không đúng lắm không? Chẳng lẽ Hầu gia không có ý định ngăn cản việc tiểu thư luyện chế dược tề hay sao?
Trân Châu trợn tròn mắt.
Từ trước đến nay Nam Dương Hầu sủng nữ nhi, cũng biết tính tình của nàng nên cũng không để việc nàng luyện chế dược tề gì đó ở trong lòng. Hắn nghĩ nàng luyện chế dược tề cũng giống như nấu thuốc vậy, động chút miệng sai khiến đám hạ nhân làm việc, nói không chừng qua mấy ngày liền hết hứng thú, không có gì phải lo lắng cả.
Bất quá Nam Dương Hầu vẫn chuẩn bị tìm một đại phu đáng tin cậy đưa đến Mẫu Đơn Viên để phòng ngừa vạn nhất.
Nam Dương Hầu vừa nghĩ vừa di chuyển đến Mẫu Đơn Viên, Trân Châu và gã sai vặt đi theo sau.
Mấy người tin tức linh hoạt trong phủ đều biết Hầu gia vừa hồi phủ liền vội vàng đi đến Mẫu Đơn Viên nhưng cũng tập mãi thành quen.