Chỉ sợ là Đường tứ bị lừa nhưng không biết, lại lưu tâm để trong lòng, không chỉ muốn tự mình luyện chế dược tề còn muốn uống vào bụng.
Đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Liền không thể yên tĩnh một chút sao?
Nếu không phải là mang thai đứa nhỏ của thế tử gia thì ai thèm quản nàng ta tìm đường chết.
Còn thuận lợi sinh ra đứa bé? Chỉ sợ đứa nhỏ bị nàng ta giày vò đến không còn.
"Không cần nói nữa, tâm ý ta đã quyết, Trân Châu, giờ không còn sớm nữa, ngươi nhanh đi bốc thuốc đi."
Đường Trừng cất tiếng thúc giục ngắt lời hai vị ma ma.
Nàng cơ bản cũng là một người chuyên quyền, độc đoán, bá đạo, thất thường như vậy, so với tính tình của nguyên chủ cũng sai biệt lắm.
Trân Châu vừa tức vừa gấp, nhận thì không được mà không nhận cũng không xong.
San Hô đang đứng một bên yên tĩnh như gà vội vàng tiến lên phía trước: "Tiểu thư, để nô tỳ đi bốc thuốc cho người."
"San Hô, ngươi... Ngươi biết mình đang làm gì sao?"
Trân Châu thấy San Hô nhúng tay liền trợn mắt nói.
San Hô nhìn thoáng qua thấy tiểu thư mặt không đổi sắc liền mừng thầm trong lòng, vụиɠ ŧяộʍ bôi đen chèn ép Trân Châu: "Trân Châu, có phải ngươi quên mất bổn phận rồi không? Chúng ta chỉ là nô tỳ của tiểu thư, lời của tiểu thư ngươi cũng dám không nghe, đến cùng thì ai mới là chủ tử."
Đây chính là thời cơ tốt để loại bỏ đối thủ, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Từ sự hiểu rõ của mình với tiểu thư, vừa nghe San Hô nàng nói như vậy, coi như không thể chiếm được tín nhiệm của tiểu thư một lần nữa thì cũng sẽ khiến tiểu thư chán ghét Trân Châu kia.
San Hô không có ý tốt nhìn Trân Châu mặt trắng bệch, ung dung đợi tiểu thư chán ghét nàng ta.
Đường Trừng vốn chuẩn bị xử lý nha đầu San Hô độc ác lòng toàn ý xấu khuyến khích nguyên chủ đánh rớt đứa nhỏ này, giờ lại thấy nàng ta đùa nghịch tâm cơ trước mặt, khuôn mặt tinh xảo của nàng bỗng trầm mặt tức giận.
"San Hô, ngươi ngậm miệng cho ta, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!"
"Trân Châu, ngươi đi lấy thuốc."
Đường Trừng nhớ đến hình ảnh nguyên chủ bị nha đầu San Hô này dỗ đến không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc trong trí nhớ, thậm chí vì không cho Hầu gia cha hạ thủ với San Hô mà lấy cái chết bức bách, la hét nếu không có San Hô thì nàng không sống nổi, Đường Trừng quả thực mở rộng tầm mắt, không còn lời nào để nói.
Cùng là đại tiểu thư được nuông chiều mà lớn, đầu óc của nguyên chủ kém nàng quá xa, không biết sao nguyên chủ có thể sống đến giờ.