Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh

Chương 14

Một câu nói nhẹ nhàng của Tứ muội liền muốn Mẫu Đơn tam sắc mà nàng hao tâm tổn lực dùng dị năng mộc hệ bồi dưỡng nửa tháng mới trồng ra, khẩu vị cũng thật lớn, nàng mới không quen lấy lòng mà đưa cho nàng ta.

"Tin tức ta bồi dưỡng ra Mẫu Đơn tam sắc là ai truyền đi?"

"Nô tỳ không rõ."

"Đi tra rõ ràng!" Đường Hâm trợn tròn mắt, việc nàng bồi dưỡng ra Mẫu Đơn tam sắc vốn bí mật, ai biết dĩ nhiên bị truyền ra, nói không chừng nữ chính trùng sinh cũng biết rồi.

Hi vọng không khiến Liễu Cẩm Đồng kia hoài nghi.

Đường Hâm một chút cũng không muốn đối đầu cùng nữ chính, toàn bộ Nam Dương Hầu phủ này chỉ có mỗi Đường Trừng là có thù với nữ chính, nàng không muốn bị cuốn vào.

"Vâng, tiểu thư."

Cẩm Thư vâng lời rời đi.

Đường Hâm lúc này không có tâm tư dùng Mộc hệ dị năng bồi dưỡng hoa cỏ quý báu trong viện, nàng quyết định đem Mẫu Đơn tam sắc giấu đi rồi lấy đại cớ đuổi Đường Trừng, miễn để phụ thân Hầu gia bất công có tiếng đến cửa đòi.

...

Đường Trừng vừa đổi tim toàn tâm toàn ý đặt vào đứa nhỏ trong bụng, sớm đã quên chút việc lặt vặt buổi sáng nguyên chủ làm, khiến cho Đường Hâm như lâm đại địch.

Lúc này Đường Trừng một bên ăn hoa quả vui vẻ, một bên yên lặng quy hoạch tương lai của mình. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Đường Trừng đều là một tiểu thư được nuông chiều mà lớn, sống trương dương, tùy ý.

Bất quá trương dương, tùy ý cũng phải có vốn liếng mới được, Đường Trừng híp híp mắt, quyết định sinh bé con xong sẽ luyện lại thể thuật.

Không có sức mạnh phòng thân quá không có cảm giác an toàn đi.

Thiên phú thể thuật của thân thể này không tồi, so với thiên phú của nàng trước đây cũng coi như tương xứng, Đường Trừng hết sức hài lòng.

Thật không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, rõ ràng đọc được trí nhớ của nàng, có thể tu luyện thể thuật, lại bị văn minh khoa học kỹ thuật của đế quốc làm mờ hai con mắt, vứt bỏ Hầu gia cha và bé con trong bụng mà hớn hở đi đầu thai.

Đường Trừng không thể lý giải nổi.

Bất quá phải tu luyện thể thuật trước để tăng cường thể chất.

Đường Trừng nghĩ đến liền làm, ăn xong trái cây lập tức lên tiếng để Trân Châu đi lấy giấy bút. Trân Châu nghe vậy sửng sốt một chút, bất quá cũng không nói gì mà trực tiếp đem đồ vật nàng muốn bày trước mặt.

"Tiểu thư, ngài là muốn luyện chữ sao?"

Trân Châu hiếu kỳ hỏi.

Nói đến cũng ngượng ngùng, tiểu thư cùng nữ phu tử học nhiều năm như vậy, trừ việc nhận biết mặt chữ còn việc viết chữ thì đến hài tử sáu tuổi cũng không bằng chứ đừng nói đến các tài nghệ khác.