Nha hoàn tên San Hô này vừa nhìn là biết là một kẻ không an phận.
San Hô cả kinh, nóng nảy nói: "Tiểu thư, người không thể giữ lại đứa nhỏ này, vạn nhất Tứ hoàng tử biết thì người không còn hi vọng đâu."
Kỳ thật bên ngoài đã lan truyền đến ồn ào huyên náo, San Hô ỷ vào việc Đường Trừng bị Nam Dương Hầu nhốt trong sân không biết sự tình nên muốn lừa dối Đường Trừng.
Trân Châu đứng một bên nổi giận lớn giọng nói: "San Hô, ngươi còn tính lừa bịp tiểu thư bao lâu, tin tức tiểu thư mang thai đã sớm bị người khác truyền ra ngoài, Tứ hoàng tử sao có thể không biết, tiểu thư hiện giờ là vị hôn thê của Ôn thế tử, cũng mang thai hài tử của Ôn thế tử, ngươi cứ nhiều lần nhắc đến Tứ hoàng tử, cổ vũ tiểu thư phá thai khẳng định không có lòng tốt."
Nếu không phải có hài tử trong bụng, với thân phận con vợ lẽ của tiểu thư chỉ có thể làm thϊếp gả đến Trấn Quốc Công phủ, có hài tử, Trấn Quốc Công cùng Trấn Quốc Công phu nhân nể mặt Hầu gia tranh thủ, lấy lễ của chính thê nghênh thú tiểu thư.
Đây chính là đại đại đại may mắn.
San Hô nhìn vẻ mặt vô tình của tiểu thư, trong lòng sợ hãi cả kinh, vội vàng giảo biện: "Trân Châu, ta cũng vì muốn tốt cho tiểu thư, người tiểu thư thích rõ ràng là Tứ hoàng tử, lại mang thai hài tử của Ôn thế tử, chỉ cần hài tử vẫn còn, tiểu thư cùng Tứ hoàng tử liền không có khả năng."
Trân Châu khẩn trương: "Tiểu thư, thái độ của Tứ hoàng tử đối với người người cũng rõ ràng, người trăm triệu lần không thể nghe San Hô mà phá bỏ đứa nhỏ."
Đường Trừng nghe San Hô nói mấy câu không rời việc nguyên chủ ái mộ Tứ hoàng tử với hài tử trong bụng cô vì thuyết phục cô phá thai, thật đúng là chưa từ bỏ ý định.
"Câm miệng, các ngươi không cần ồn ào, ta đã quyết định giữ lại đứa nhỏ này, Trân Châu, lát nữa cha trở về nói cho ta một tiếng."
Trân Châu đại hỉ, vội vàng gật đầu: "Vâng, tiểu thư yên tâm."
San Hô ngập ngừng muốn nói, lại bị ánh mắt hung hăng của Đường Trừng dọa sợ, lời đến bên miệng lại nuốt vào, trong lòng âm thầm nôn nóng, không biết Trân Châu rót canh gì cho tiểu thư mà người lại muốn giữ hài tử của Ôn thế tử.
"Các ngươi đều đi xuống đi."
Đường Trừng phất phất tay, nhìn thoáng qua San Hô lưu luyến từng bước, mi tâm nhéo nhéo, chờ Nam Dương Hầu hồi phủ, nàng nhất định phải nói với Nam Dương Hầu một tiếng, đem San Hô bán đi.
Tin tưởng rằng Nam Dương Hầu ra tay, chắc chắn sẽ giải quyết xong cái tai họa ngầm này.