Manh Thê Đột Kích: Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 19: Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần

Từ ngày đó, sau cuộc nói chuyện tan rã trong không vui của bà Tiêu và Tiêu Thần.

bà Tiêu đối xử với Từ Vũ Sơ càng thêm nghiêm khắc.

Mặc kệ Từ Vũ Sơ làm chuyện gì, dưới cái nhìn của bà, cô mãi mãi cũng không đủ tiêu chuẩn.

Tiêu Thần cũng không ngăn cản bà Tiêu làm ra những hành động càng quá đáng hơn, anh là một người đàn ông có chỉ số EQ cực cao.

Đương nhiên cũng hiểu, nếu anh nhúng tay vào tình huống này, bà Tiêu chỉ càng làm trầm trọng thêm thôi.

"Từ Vũ Sơ, cô chưa quét dọn sạch sẽ à? Cô họ hàng với ốc sên đấy hả? Có cần tôi mời người giúp cô không?"

Từ Vũ Sơ có gắng vùi đầu lê đất, bên tai toàn là những lời có gai của bà Tiêu.

Trong lòng cô thở dài thườn thượt, u oán nghĩ.

Đây toàn là chuyện gì vậy! Cô chọc ai ghẹo ai rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Từ Vũ Sơ vang lên, cô dừng động tác lại, lặng lẽ nhìn tới bà Tiêu.

Thấy bà không nói gì thêm, cô bèn lấy di động ra, khi nhìn thấy cái tên hiện lên màn hìn, cô có hơi sững sờ.

Từ Vũ Sơ không nghĩ nhiều, trực tiếp nhận điện thoại. Giọng nói của Từ Nhược Văn truyền tới tai.

"Vũ Sơ, khi nào thì một tỷ mà con hứa hẹn sẽ chuyển tới?"

Nghe vậy, cô ngậm miệng, suy tư một lúc, bèn nói: "Hai giờ chiều nay, gặp ở quán cà phê Dương Quang."

Nói xong thì cúp máy luôn, cũng mặc kệ Từ Nhược Văn có đồng ý hay không.

Từ Vũ Sơ tăng tốc độ quét, xong xuôi thì đi tới phòng sách trên tầng tìm Tiêu Thần.

Từ sau khi cô bị bắt cóc, bình thường không có sự đồng ý của Tiêu Thần, cô hoàn toàn không thể nào ra khỏi biệt thự.

Đi vào phòng sách, nhìn Tiêu Thần đang cắm cúi làm việc, cô dứt khoát lên tiếng: "Chiều tôi muốn ra ngoài."

Tiêu Thần bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn về phía cô.

"Đi đâu? Gặp ai?"

Nghe thấy giọng điệu như chất vấn phạm nhân của anh, lông mày cô nhẹ nhàng nhíu lại.

"Bố của tôi."

Tiêu Thần im lặng một lát mới gật đầu đồng ý: "Cô đi tìm quản gia Tần, bảo ông ấy sắp xếp hai người đi cùng với cô."

Từ Vũ Sơ không buồn nghĩ đã từ chối anh luôn.

"Tôi không cần ai đi cùng, với cả… anh làm vậy có khác nào giám sát đâu?"

Tiêu Thần lạnh lùng nhìn cô, cứng rắn nói: "Cô không có lựa chọn."

Trên người anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ, giống như một ngọn núi Thái Sơn đè trên người Từ Vũ Sơ.

Bắp chân cô không nhịn được run lên, khẽ nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói.

"Được, được thôi!"

Lúc này Tiêu Thần mới thu lại khí tức, thỏa mãn gật đầu.

...

Chiều, quán cà phê Dương Quang.

Từ Vũ Sơ nhìn Từ Nhược Văn ngồi đối diện mình, trong mắt ông ta rõ ràng đang lắng đọng cơn giận, nhưng vẫn không phát tiết với cô.

Cô biết rõ ràng nguyên nhân trong này, cũng vui vẻ giả vờ làm hai bố con hòa thuận với ông ta.

"Vũ Sơ, công ty sắp không chịu nổi rồi."

Từ Nhược Văn bóng gió là: tiền đâu?

Bây giờ Từ Vũ Sơ không bỏ ra nổi một tỷ, ban đầu muốn dựa vào năng lực của bản thân kiếm một tỷ, kết quả...

Nhớ tới lần trước suýt thì bị cưỡng bức, đến bây giờ trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

tsn thấy cô im lặng, cho rằng cô đổi ý, hạ giọng gầm lên.

"Từ Vũ Sơ, có phải cô đổi ý rồi không? Tôi đã đồng ý cho cô năm mươi phần trăm cổ phần rồi, cô còn muốn sao nữa?"

Thấy dáng vẻ trừng mắt của ông ta, Từ Vũ Sơ trào phúng nhếch môi, từ tốn nói.

"Không phải công ty vẫn chưa phá sản sao? Ông gấp cái gì?"

Nghe vậy, Từ Nhược Văn nghẹn lời, biểu cảm ngượng ngùng, vội giải thích.

"Bố... bố không có ý gì khác. Dù sao bây giờ lòng người trong công ty hoang mang, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới vận hành nội bộ của công ty."

Từ Vũ Sơ khuấy nhẹ cà phê trong cốc, đồng thời tự hỏi, phải làm sao đối phó với con cáo già như Từ Nhược Văn.

Cô không thể bỏ ra nổi một tỷ trong thời gian ngắn.

Bỗng, một tia sáng lóe lên trong đầu.

"Ông đã đưa cho tôi thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà lần trước nói đâu."

Biểu cảm trên mặt Từ Nhược Văn hoàn toàn cứng đờ, đáy mắt tràn đầy tức giận.

Ông ta vốn muốn lừa con ranh chết tiệt này, không ngờ nó lại thông minh thế.

"Bố bảo quản thỏa thuận chuyển nhượng thay con."

Nghe được câu nói đường hoàng này, trong lòng cô cười mỉa mai không thôi.

"Tôi nghĩ tự mình giữ thì tốt hơn, bố nói có đúng không?"

Từ Nhược Văn âm thầm nghiến răng, tức giận không thôi, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Thế... thế này đi. Hôm nay con chuyển tiền cho bố trước, mai bố sẽ cho người gửi thỏa thuận tới cho con."

Từ Vũ Sơ thở dài một hơi, ra vẻ đáng tiếc nhìn Từ Nhược Văn, chậm rãi nói.

"Xem ra bố không có thành ý rồi. Thế... hôm nay cứ vậy đi."

Nói xong, cô cầm túi xách đứng lên.

Hành động của cô làm cho Từ Nhược Văn kinh ngạc không thôi. Đến khi cô sắp ra cửa, ông ta mới phản ứng được.

Ông ta siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dừng lại."

Từ Vũ Sơ dừng bước chân, cô không quay người, lẳng lặng chờ câu tiếp theo.

Từ Nhược Văn không làm cô thất vọng, chỉ nghe thấy ông ta nói: "Ngày mai, giờ này, tôi sẽ đưa thỏa thuận tới."

Nghe vậy, khóe miệng Từ Vũ Sơ không nhịn được nhếch lên, đáy mắt tràn đầy kích động, kiêu ngạo gật đầu rời đi.

Nhìn bóng lưng cô biến mất, Từ Nhược Văn tức tới hung hăng nện một quyền vào mặt bàn.

Rầm một tiếng... Tất cả người trong quán cà phê đều nhìn về phía ông ta.

Ánh mắt khinh bỉ đó làm lửa giận trong lòng ông ta lập tức tiêu tan, ném lại một tờ tiền mặt, vội vàng rời khỏi quán cà phê.

Từ Vũ Sơ thắng lợi quay về biệt thự.

Niềm vui sướиɠ này lập tức tiêu tan ngay khi nhìn thấy bà Tiêu.

Lần này bà Tiêu không tiếp tục gây khó dễ cho cô, trực tiếp không thèm nhìn cô.

Thấy vậy, Từ Vũ Sơ thở phào một hơi, chạy lên tầng.

Lúc đi qua phòng sách của Tiêu Thần, cô dừng bước, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cửa phòng đến thất thần.

Từ Nhược Văn muốn một tỷ, mai cô không thể nào gom góp kịp, biện pháp duy nhất...

Trầm tư một lát, cô giơ tay gõ cửa.

"Vào đi."

Cô đứng tại chỗ một lúc mới có can đảm mở cửa.

Nghe được tiếng mở cửa, Tiêu Thần hơi ngẩng đầu, thấy là Từ Vũ Sơ thì nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Có chuyện gì?"

Từ Vũ Sơ mất tự nhiên đứng ở phía đối diện, hai tay nắm chặt vào nhau, không ngừng vặn vẹo.

Tiêu Thần thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, đáy lòng dâng lên sự tò mò, trực tiếp bỏ bút trong tay xuống, ngồi thẳng, lẳng lặng nhìn cô.

Từ Vũ Sơ nhìn thấy con người như đầm sâu của anh, ánh mắt liên tục lóe lên, nhẹ nhàng cắn môi, ấp úng nói.

"À ờm... chuyện lần trước anh nói vẫn... vẫn tính chứ?"

Tiêu Thần biết mà còn hỏi: "Chuyện gì?"

Đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, Từ Vũ Sơ chậm rãi cúi đầu, ngượng cực kỳ.

"Thì là... thì là, tôi sinh... sinh con cho anh, anh cho... cho tôi một tỷ."

Nếu như có thể, cô không muốn dùng cách này đổi lấy một tỷ, nhưng... nhưng cô đã hết cách rồi.

Nói xong, Từ Vũ Sơ không có can đảm ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Thần.

Cô rất sợ nhìn thấy được vẻ coi thường trong mắt anh.