Bốp…
Một tiếng giòn giã vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Từ Vũ Sơ bị tát nghiêng sang một bên, khóe miệng rỉ ra một ít máu.
Cô thè lưỡi ra liếʍ, nếm được vị tanh ngọt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, khoa trương nói.
“Từ Tinh Vãn, chị thẹn quá hóa giận sao? Thật sự không có chút khí phách gì cả.”
Từ Tinh Vãn cúi xuống nắm lấy cổ áo cô, hung hăng kéo về phía trước, sự kiên nhẫn của cô ta đã hoàn toàn cạn kiệt.
Cô ta trừng to đôi mắt xinh đẹp của mình, nét mặt cau có, hằn học nói.
“Từ Vũ Sơ, tôi khuyên cô tốt nhất đừng chọc tôi, cái mạng nhỏ của cô bây giờ đang nằm trong tay tôi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn giao giấy chuyển nhượng cổ phần ra đây.”
Nói xong, cô nhặt con dao găm lên và ấn nhẹ vào cổ Từ Vũ Sơ.
Trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Từ Vũ Sơ bị cứa ra một vệt máu, máu từ từ chảy xuống cổ.
Lúc này Từ Tinh Vãn chỉ muốn nhanh chóng lấy được giấy chuyển nhượng cổ phần, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Từ Vũ Sơ.
Từ Vũ Sơ đau đớn rên lên một tiếng, cả người rụt về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đã nói rồi, giấy chuyển nhượng cổ phần để ở trong biệt thự.”
Từ Tinh Vãn hung dữ nhìn cô, đứng song song với cô một hồi.
Sau đó con dao găm chậm rãi di chuyển khỏi cổ cô, ánh mắt dữ tợn trừng cô và cảnh cáo.
“Từ Vũ Sơ, tôi nói cho cô biết, cô đừng dại dột tưởng rằng để giấy chuyển nhượng trong biệt thự của Tiêu Thần thì tôi không thể lấy được!”
Cô ta hơi dừng lại, vung dao găm trước mặt Từ Vũ Sơ, giọng điệu u ám.
“Tôi giữ cô thêm hai tiếng nữa, nếu để tôi phát hiện cô nói dối, thì hôm nay nộp lại cái mạng nhỏ của cô đi.”
Từ Vũ Sơ hiểu rõ tính cách của Từ Tinh Vãn, bây giờ cô cần kéo dài thời gian, cô đảo mắt, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
“Từ Tinh Vẫn, không phải tôi nói chị, chị thật sự không bằng mẹ của chị!”
Nghe những lời chế giễu của Từ Vũ Sơ, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô càng khiến Từ Tinh Vãn thêm tức giận, lửa giận từ dưới chân xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Cô ta giơ tay phải lên tát mạnh vào mặt trái của Từ Vũ Sơ.
Giờ đây, khuôn mặt thanh tú và trắng trẻo của Từ Vũ Sơ đã hoàn toàn sưng tấy giống như một cái móng lợn.
Năm dấu vân tay in rõ trên mặt cô.
Từ Vũ Sơ cảm thấy hai má đau rát, phun ra một ngụm nước bọt dính máu, nhếch môi lạnh lùng nói.
“Từ Tinh Vãn, cũng có lúc tôi nghi ngờ, chị có phải do Ôn Mai sinh ra không.”
Cô thở gấp vài hơi, giảm bớt cơn đau khắp người rồi tiếp tục nói.
“Ôn Mai thậm chí không dám đối đầu với Tiêu Thần, vậy mà chị lại dám trói tôi. Nếu hôm nay tôi chết ở đây, ngày mai… chị chắc sẽ được chôn cùng với tôi.”
Trong lòng Từ Tinh Vãn sợ Tiêu Thần nên mới âm thầm bắt cóc Từ Vũ Sơ.
Trong lòng cô ta đã sớm nghĩ tới, Tiêu Thần có nhiều kẻ thù như vậy, tùy tiện giá họa cho một người là được rồi. Vì thế cô ta không thèm để ý đến lời Từ Vũ Sơ nói, thậm chí còn nhướng mày tỏ vẻ đắc ý.
“Từ Vũ Sơ, cô đừng phí lời ở đây nữa, cùng lắm cô vẫn còn vài tiếng để sống.”
Sau đó dường như cô ta nghĩ ra ý nào đó, đôi mắt xinh đẹp có chút mờ ám, giơ tay vỗ vào mặt Từ Vũ Sơ.
“Đừng lo, đợi cô chết rồi, tôi cũng sẽ ném tro cốt của cô xuống biển, để cô và người mẹ đã chết đó của cô, cùng nhau đoàn tụ.”
Từ Tinh Vãn ngửa mặt lên trời cười vui vẻ, quăng con dao găm đi rồi bước ra ngoài.
Ngay lập tức, năm mươi phần trăm cổ phần của công ty sẽ là của cô ta.
Tâm thái tự mãn của cô ta còn chưa được một phút thì bị cắt ngang bởi đám người đột nhiên xông vào.
Người dẫn đầu xông vào là một ông già hơn năm mươi tuổi mà Từ Tinh Vãn không hề quen biết.
Nhìn đám người mặc áo vest đen đứng phía sau ông ta, trong lòng Từ Tinh Vãn đột nhiên cảm thấy lo sợ.
Từ Tinh Vãn cố gắng giả vờ bình tĩnh, ánh mắt lóe sáng, lớn tiếng quát bọn họ.
“Các người là ai! Các người tự ý xông vào nhà dân, tôi sẽ kiện các người!”
Ông lão thậm chí còn không nhìn cô ta, trực tiếp vẫy tay với đám người đứng phía sau.
Đám người lập tức tiến tới phía trước, hai người trong số đó giữ chặt Từ Tinh Vãn, đàn em của cô ta cũng nhanh chóng bị khống chế.
Động tác của đối phương rất nhanh, trong tích tắc đã trói chặt cô ta lại.
Lúc Từ Tinh Vãn muốn phản kháng lại thì đã quá muộn, cô ta hoảng sợ nhìn bọn họ, run rẩy nói.
“Các người… các người muốn làm gì, tôi là cô cả của nhà họ Từ, các người dám làm như thế với tôi, cẩn thận….”
Cô ta chưa kịp nói hết câu thì ông già đã nhíu mày khó chịu, ra lệnh.
“Bịt miệng cô ta!”
Ngay sau đó, miệng Từ Tinh Vãn bị nhét một miếng vải thô rất bẩn, cô ta không ngừng giãy giụa, cô ta bị cưỡng chế đưa đi, chỉ biết gào lên mấy tiếng ù ù.
Từ Vũ Sơ nằm trên mặt đất, cẩn thận quan sát những gì xảy ra trước mắt cô.
Cho đến khi mắt cô nhìn thấy ông lão, trong mắt cô chợt lóe lên một tia sáng.
Đó là quản gia của Tiêu Thần.
Không lâu sau khi Từ Tinh Vãn đưa Từ Vũ Sơ đi, quản gia Tần đã biết là do Từ Tinh Vãn làm.
Phải mất một ít thời gian để tìm ra nơi họ ẩn nấp, cũng may là vẫn chưa đến muộn.
Quản gia Tần bước tới và nới lỏng dây thừng trên người Từ Vũ Sơ, giọng điệu nghiêm túc hỏi.
“Cô Từ, cô không sao chứ?”
Từ Vũ Sơ chậm rãi lắc đầu, sau khi thần kinh căng thẳng được thả lỏng, trước mắt đột nhiên bao phủ một màn đen tối.
Cũng may, cũng may quản gia Tần đến kịp…
Nhìn thấy cảnh này, quản gia Tần giật thót tim, gương mặt nghiêm túc thoáng chút sợ hãi hiếm thấy.
Ông ta vươn tay kiểm tra hơi thở của Từ Vũ Sơ, xác định cô chỉ ngất đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, điện thoại di động của quản gia Tần vang lên, vừa nhìn thấy chữ “Tướng quân” trên đó liền vội vàng bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Thần truyền đến bên tai ông ta: “Tìm được cô ấy chưa?”
“Đã tìm thấy cô Từ rồi, bị hành hạ một chút.”
Gương mặt lạnh lùng của Tiêu Thần lập tức lộ vẻ lo lắng, trực tiếp căn dặn: “Cho người chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ về ngay.”
Nghe vậy, quản gia Tần hơi ngây ra, bất giác mở miệng nói.
“Tướng quân, nếu lúc này cậu trở về, nhiệm vụ…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Thần ra sức cắt ngang.
“Tôi biết mình đang làm gì, chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Quản gia Tần hiểu anh, đáp một tiếng rồi cúp máy.
Ở nước ngoài, Tiêu Thần ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, ánh mắt lạnh lùng tối sầm lại.
Đợi trở về anh sẽ từ từ dạy dỗ người phụ nữ không nghe lời đó.
Lúc này, Từ Vũ Sơ yên lặng nằm trên giường, khắp người đều có vết bầm tím.
Khuôn mặt như hoa như ngọc của cô sưng tấy đến mức không dám nhìn, chiếc cổ trắng ngần cũng được quấn băng kín mít.