“Cô điên rồi à?” Ôn Mai lớn tiếng quát.
Quán cà phê rất yên tĩnh, giọng nói của bà ta đặc biệt chói tai.
Bà ta có hơi bối rối ngồi xuống.
Nhìn Từ Vũ Sơ ở đối diện, bộ dạng không hề căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên, quyến luyến.
Chẳng lẽ vừa rồi đều là cô giả vờ sao?
Từ Vũ Sơ mỉm cười và lấy ra một cây bút ghi âm từ túi áo khoác.
“Bà Ôn, có muốn nghe thử bà đã nói gì không?”
Giọng nói ồn ào của bà ta phát ra từ máy ghi âm.
Vẻ mặt của Ôn Mai thay đổi rõ rệt.
Lúc này bà ta mới phản ứng lại, con ả chết tiệt hèn mọn này vậy mà lại ghi âm bà ta.
Là bà ta đã bất cẩn đánh giá thấp kẻ thù.
Vừa rồi bà ta thừa nhận cái gì?
Hãm hại con riêng, người thứ ba đảo chính, bất kể chuyện gì lộ ra ngoài, Ôn Mai bà ta cũng đừng mong ở lại trong giới thượng lưu này.
Trên đầu bà ta toát ra một trận mồ hôi lạnh.
“Có ghi âm thì đã sao? Tôi xem có truyền thông nào dám mua của cô?”
Từ Vũ Sơ bình tĩnh mỉm cười.
“Bà Ôn không phải ngốc đấy chứ? Không có truyền thông nào mua của tôi, lẽ nào không có ai mua của ngài Tiêu sao?”
Ôn Mai kinh hãi.
“Cô gài bẫy tôi?”
Cô cười có chút quái dị.
“So với những gì bà và con gái bà đã làm, tôi thực sự còn thua xa lắm.”
Ôn Mai cầm lấy túi xách của mình và quay người bỏ chạy.
“Chạy có ích gì?”
Từ Vũ Sơ vòng qua sau lưng bà ta một cách xuất quỷ nhập thần, ấn vai bà ta xuống.
“Tôi còn có kịch hay muốn cho bà xem.”
Ôn Mai nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, nhìn thấy bóng dáng của chồng mình.
Bà ta giật mình, sao ông ta lại đến đây?
Ngoài cửa kính quán cà phê, mặt trời đỏ như máu, càng làm tăng thêm nỗi buồn.
Từ Nhược Văn hiển nhiên không nhìn thấy bọn họ, bên cạnh ông ta có một người có thể thu hút sự chú ý của ông ta nhiều hơn.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.
“Xin lỗi, thưa cô, cô tên gì?”
Cô gái nâng gương mặt tươi cười của mình lên nói: “Xin chào, tôi tên Lệ Lệ.”
Từ Nhược Văn bỗng dưng bị mê hoặc rồi.
Nói chuyện một lúc, cô gái chủ động khoác tay ông ta.
Nét mặt có vẻ ngại ngùng.
Cảm giác trong lòng đè nén đã lâu đột nhiên bùng phát, ông ta không kìm được đưa tay ôm lấy cô gái xinh đẹp này.
Ôn Mai sững sờ.
Ba năm trước, khi Văn Lợi qua đời, tảng đá lớn trong lòng bà ta đã hoàn toàn được trút bỏ.
Bà ta nghĩ mình sẽ không còn sự uy hϊếp nào nữa.
Không ngờ, Từ Nhược Văn tà tâm chưa chừa, người phụ nữ đó chết rồi, ông ta còn nhớ đến ả.
Bề ngoài, cô gái trông rất giống mẹ của Từ Vũ Sơ, thậm chí phong thái của cô ấy cũng có phần giống, đặc biệt là khi nhìn từ xa.
Trong lúc nhất thời, bà ta còn tưởng rằng Văn Lợi đã trở về.
“Sao lại...” Bà ta lẩm bẩm một mình.
“Người ta nói, đàn ông khó quên nhất là mối tình đầu.”
Bàn tay được chăm sóc tốt của Ôn Mai run lên.
Từ Vũ Sơ vô cùng thân thiết nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn này, động tác thân mật đến mức khiến Ôn Mai ghê tởm.
“Nhiều năm như vậy, trong lòng ông ta vẫn còn chút vị trí dành cho mẹ tôi.”
Ôn Mai cười nhạt một tiếng.
“Lúc mẹ cô mất ông ta còn chẳng tới, có vị trí gì chứ?”
Rõ ràng giọng nói đã không còn tự tin nữa.
“Đó chẳng phải là bởi vì có người cản ông ta không cho ông ta đi sao?”
Cô mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của Ôn Mai.
“Tiếc là người đó thật ngu xuẩn, không để cho ông ta nói lời từ biệt, trong lòng ông ta luôn có một khoảng trống, chỉ có thể dùng nơi khác bù đắp.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn Ôn Mai, tận hưởng nhìn bà ta run rẩy.
“Cô cố ý!”
Ôn Mai hất tay cô ra, khuôn mặt già nua mệt mỏi.
“Bà đã già rồi, có nhiều chuyện lực bất tòng tâm.”
Ôn Mai run lên vì tức giận.
Hai tay bà ta chậm rãi đưa lên sờ vào gò má của mình, bất kể bà ta chăm sóc tốt như thế nào, suy cho cùng cũng đã lớn tuổi, đương nhiên không thể so sánh như trước đây.
“Đây chỉ mới là bắt đầu.”
Ôn Mai lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô còn muốn sao nữa?”
Cô cười nhẹ.
“Nói chị gái tôi trước đã, bà cảm thấy, Quân Tử Thâm thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho chị ta sao?”
“Cô còn muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ!”
Từ Vũ Sơ lại ấn Ôn Mai xuống ghế.
“Hết lần này đến lần khác giải quyết tiểu tam, nhìn anh ta trái ôm phải ấp, bà không mệt sao?”
Ôn Mai chết lặng.
Trong những năm qua, bà ta đã trải qua những chuyện như thế.
Lúc nhịn thì nhịn, lúc ra tay thì ra tay, vậy mà lại trải qua nửa đời người.
“Xóa scandal cho tôi đi, tốt cho mọi người cả.”
Những lời này nghe quen quen, Ôn Mai nghĩ hồi lâu mới ý thức được, đây chính là lời bà ta vừa nói.
Từ Vũ Sơ trả lại từng cái cho bà ta.
“Cô có bản lĩnh như vậy, vì sao không tự mình xóa đi?”
Ôn Mai không chịu nhân nhượng.
“Bà Ôn, bà cho rằng bà đang tung tin đồn của ai?”
Ôn Mai khinh thường liếc cô một cái: “Không phải đều là bò lên giường đàn ông sao, cô quên cô là ai à? Cô tưởng mình cao quý lắm sao?”
Từ Vũ Sơ mỉm cười chẳng thèm để ý.
“Bà Ôn, Tiêu Thần và Quân Tử Thâm đều là quân nhân, bà có bao nhiêu cái gan dám dính líu đến bọn họ?”
Nghe vậy, Ôn Mai giật mình.
Thực sự bà ta chưa từng nghĩ đến điểm này.
Nhà họ Từ chỉ là một thương gia bình thường, trong giới quân sự hay chính trị đều không có ai chống lưng, nếu dính dáng đến người trong quân đội thì bà ta chỉ có con đường chết.
“Nhân lúc chuyện này vẫn chưa đi quá xa, mau kết thúc đi.”
Cô lấy điện thoại của bà Ôn ra đặt trước mặt bà ta, ra hiệu bà ta hãy mau mau gọi điện thoại.
Ôn Mai nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thèm để ý đến cô.
“Làm cái gì mà căng?”
Tình thế đột nhiên xoay chuyển, tâm trạng Ôn Mai hiển nhiên còn chưa kịp điều chỉnh.
“Nếu muốn tôi loại bỏ ảnh hưởng cũng được, cô phải đưa máy ghi âm đó cho tôi.”
“Được.” Cô đồng ý rất sảng khoái: “Bà lấy đoạn video đổi với tôi.”
Có bao giờ Ôn Mai chịu tổn thất lớn như vậy?
Bà ta nghiến răng nói: “Được.”
Nói xong, bà ta trực tiếp đưa video cho Từ Vũ Sơ.
“Bà có chắc đoạn phim này chỉ có một phần không?”
Cô không tin rằng Ôn Mai đã nhận thua dễ dàng như vậy.
“Cho dù có nhiều hơn cái này, tôi cũng không dám lấy ra.” Bà Ôn rất bực bội.
Vấn đề này liên quan đến quá nhiều phạm vi, và nó có khả năng nằm ngoài tầm kiểm soát của bà ta.
Dù thế nào bà ta cũng không dám lấy nhà họ Từ ra mạo hiểm.
“Thế thì tốt.”
Từ Vũ Sơ tỏ vẻ thờ ơ.
Ôn Mai đưa tay ra: “Đưa máy ghi âm cho tôi.”
Nhưng cô lại cất máy ghi âm đi: “Thứ này tôi chỉ có một bản, bà gọi điện thoại trước, rồi tôi đưa nó cho bà.”
Ôn Mai chỉ có thể ngồi xuống.
Đúng lúc đó, Từ Nhược Văn ngồi xuống vị trí ở cửa, vòng tay ôm lấy cô Lệ Lệ trẻ tuổi.
Từ Vũ Sơ mỉm cười: “Xem ra bà có việc phải làm rồi.”
“Chỉ là chuyện nhỏ.” Ôn Mai chỉ có thể nén cục tức xuống.
“Bà nên nhớ, nɠɵạı ŧìиɧ chỉ có không lần và một vạn lần, bố tôi đối xử với mẹ tôi thế nào, tương lai cũng sẽ đối xử với bà như thế.”
Bà Ôn muốn phản bác, nhưng nhất thời không nói nên lời.
Những nghi ngờ trong lòng bà ta ngay lập tức lấp đầy tâm trí bà ta.
Giọng nói của Từ Vũ Sơ xuyên qua tai bà ta như một giọng nói ma thuật, nó cứ quanh quẩn trong đầu bà ta
“Số phận con gái bà sau này sẽ bị thảm hơn bà ngàn vạn lần.”