Manh Thê Đột Kích: Ông Xã Sủng Lên Trời

Chương 3: Anh Quân

Xe dừng trước một biệt thự.

Nhìn cánh cổng cao chót vót, cô bất giác lùi lại một bước.

Loại danh môn vọng tộc này, không phải là thứ cô có thể với tới được.

“Xin lỗi, đây là...”

Luật sư chỉ mỉm cười, không tiếp chuyện, làm động tác mời rồi để cô bước vào trong.

Trên trán cô có một lớp mồ hôi mỏng.

Bước vào căn phòng khách sang trọng như cung điện, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, trên đôi môi mỏng còn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt như có như không.

Xa hơn nữa, cô bắt gặp một đôi mắt chứa đầy những vì sao lấp lánh.

“Là anh?” Từ Vũ Sơ kinh ngạc nói.

Cảnh tượng quấn quýt nhau tối qua đột nhiên hiện ra trước mắt, cô lập tức đỏ mặt, dời ánh mắt đi, không dám nhìn anh.

“Không sai, là tôi, anh “Quân”.”

Cô thầm nguyền rủa trong lòng.

Biết rõ là anh cứu mình, nhưng cô hiếm khi chịu phục, lời cảm ơn đó nghẹn lại trong cổ họng, cũng không chịu thốt ra.

“Anh, tên gì?”

Sau một lúc căng thẳng, cô phá vỡ sự im lặng.

“Tiêu Thần, nhớ kỹ cái tên này.”

Anh hiếm khi tự báo tên mình.

“Anh Tiêu, tại sao anh lại cứu tôi?”

Cô nhìn lại mình, nghèo rớt mồng tơi, lý lịch đầy vết nhơ, thật chẳng có gì đáng để anh ưu ái cả.

Vậy thì anh muốn gì?

Tiêu Thần vẫn im lặng, chỉ lấy một khẩu súng lục từ thắt lưng ra, cầm trong tay chơi.

Cô ở phía đối diện cảm thấy có chút bồn chồn.

Anh bất ngờ giơ tay, chĩa thẳng họng súng đen ngòm về phía cô

“Ai sai khiến cô bỏ thuốc?”

Từ Vũ Sơ mơ hồ: “Là tôi tự làm...”

Đoàng một tiếng, cô nghe thấy tiếng một chiếc bình đằng sau vỡ tan.

Cô sợ hãi run lên: “Anh Tiêu, anh bỏ súng xuống trước, có gì từ từ nói.”

Viên đạn không có mắt, cô mới ra tù, không thể ngủm một cách vô duyên vô cớ như này được.

“Không muốn tôi cho cô nát sọ, thì mau nói thật đi.”

Cô lấy hết can đảm nói: “Tôi nói đều là sự thật, tôi vốn muốn cùng Quân Tử Thâm làm một trận điên cuồng, không ngờ lại lên nhầm giường anh, hạ thuốc anh.”

Anh lạnh lùng nhìn cô.

Từ Vũ Sơ đúng là mẫu người anh thường thích, tối hôm qua tình cờ xuất hiện trong phòng anh, vừa vặn ngay lúc anh bất tỉnh, mọi chuyện quá trùng hợp.

Nghi điểm trùng trùng.

Hơn nữa, trông cô giống như nói thật, với lại đêm qua anh còn phát hiện một vệt máu đỏ trên giường sau đêm ân ái.

Đây là lần đầu tiên của cô.

Anh thích phụ nữ sạch sẽ, nhưng Từ Vũ Sơ càng như vậy, anh càng nghi ngờ.

“Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.”

Họng súng chĩa vào đầu cô.

Cô hít sâu một hơi: “Thật sự là tôi...”

Tiêu Thần bóp cò không chút do dự.

Cô sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, sau một tiếng ù ù, cô kinh ngạc phát hiện mình vẫn còn sống.

Anh cất khẩu súng đi.

Thực ra anh chỉ muốn dọa cô mà thôi.

“Đừng tưởng hiềm nghi của cô đã được rửa sạch.” Anh ngước mắt lên, trong lời nói như cuốn theo một màn sương lạnh.

Trong lòng cô đã rõ được ba phần rồi.

Có người muốn ám toán anh, và cô tình cờ xuất hiện, trở thành đối tượng tình nghi số một của anh.

Nghĩ kỹ lại, ngay cả bản thân cô cũng không tin được lý do mà mình đưa ra cơ mà, làm sao có thể đi nhầm phòng? Lẽ nào thật sự có người đang lợi dụng cô?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ Tinh Vãn, chắc chắn không phải cô ta làm.

Như vậy còn có thể là ai được?

Đầu cô quay cuồng, nhưng lại không có bất kỳ đầu mối nào.

Từ Vũ Sơ cười một cách thờ ơ: “Lời này của anh Tiêu là đang chối bỏ trách nhiệm?”

Nghe vậy, anh khẽ quay người lại.

Cô mạnh dạn tiếp tục nói: “Rõ ràng là kẻ thù của anh muốn báo thù anh, nên bất ngờ kéo tôi vào, lẽ nào không phải là trách nhiệm của anh sao?”

Cô biến bản thân trở thành người hoàn toàn trong sạch.

“Cô dựa vào đâu mà nhận định là kẻ thù của tôi?” Anh hỏi ngược lại.

Cô mỉm cười, để lộ một hàm răng trắng tinh: “Rất đơn giản, bởi vì tôi không có kẻ thù!”

Khóe miệng Tiêu Thần giật giật.

Anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào có kẻ thù nhiều hơn cô.

Nhớ lại toàn bộ thông tin trong hồ sơ của cô, anh mỉm cười chế nhạo: “Cô không có kẻ thù, cô chỉ coi họ là kẻ thù.”

Từ Vũ Sơ phản bác lại: “Tôi chưa bao giờ coi họ là kẻ thù, nhưng họ lại coi tôi là kẻ thù!”

Xem cô như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Chà đạp cô, tùy tiện xoay cô vòng vòng.

Ba năm trước, cô suýt bị bạn trai mối tình đầu của Từ Tinh Vãn cưỡиɠ ɧϊếp.

Nhưng nhà họ Từ lại nghĩ gì về cô?

Họ nói cô dâʍ đãиɠ, nói cô vô kỷ luật, nói cô tự làm tự chịu.

Sau đó mối tình đầu của Từ Tinh Vãn bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ vụиɠ ŧяộʍ, nhưng cô vẫn mãi mãi bị coi là quyến rũ bạn trai của chị gái.

Giống thân phận con gái ngoài giá thú của cô, khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.

Trong những năm qua, danh tiếng của cô đã bị hủy hoại gần hết, cho nên dù gánh cái tội danh tham ô cũng chẳng có gì là lạ.

Đây là lần đầu tiên cô phản kháng suốt bao năm qua.

Những giọt nước mắt uất ức lăn dài trong mắt cô.

“Khóc cái gì?” Tiêu Thần lạnh lùng nhìn cô.

Cô gạt đi giọt nước mắt nói: “Anh còn trẻ, sao hiểu được nỗi buồn của một người thấp bé như tôi?”

Mắt anh hơi tối lại.

Anh nhanh chóng lấy đạn từ túi áo quân phục, lắp đầy băng đạn của khẩu súng rồi kéo cô ra khỏi phòng.

Ngoài kia trời cao mây thấp.

Xung quanh yên tĩnh, rộng và thoáng.

Gió thổi tung mái tóc anh, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa nhưng lạnh lùng và nghiêm nghị, anh giơ khẩu súng lên và bắn liên tiếp ba phát lên trời.

Tiếng súng chấn động điếc cả tai.

“Tới lượt cô.”

Anh đưa khẩu súng vào tay cô.

Cô cầm khẩu súng, không biết phải làm sao, thân súng nóng như que hàn không thể nào cầm được.

“Nổ súng.”

Cô đột nhiên có dũng khí giơ súng lên, làm giống như Tiêu Thần, bắn ba viên đạn còn lại lên trời.

Lực giật mạnh khiến cánh tay cô tê cứng.

Cô mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, ngón tay khẽ run, lúc này cô mới phản ứng lại, hóa ra thứ mình cầm trong tay là đạn thật súng thật.

Cô có chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác thích thú chưa từng có.

Mây mù trong lòng dường như bị cuốn đi.

Tiêu Thần nhìn cô, khẽ gật đầu, cô không phải là loại phụ nữ yểu điệu mà anh ghét.

Trong lòng có chút tán thưởng.

Cô nhìn lòng bàn tay đỏ au, đưa ngón tay lên chóp mũi khẽ ngửi.

“Sao thế?” Anh hỏi cô một cách trịch thượng.

“Nó có mùi như lưu huỳnh.”

Ngừng một chút, cô nói thêm: “Mùi thơm quá.”

Tiêu Thần nhếch miệng chẳng thèm để tâm.

Người phụ nữ nhàm chán.

“Vậy, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”

Từ Vũ Sơ lúc này cũng nghĩ thông, bản thân cô thanh danh bê bối, cái gì cũng không có, không sợ bị anh lời dụng.

Cô có giá trị lợi dụng gì, vốn không quan trọng, quan trọng là, anh có thể giúp được cô.

“Ở lại đây, làm vợ của tôi.”

Cô xém chút nữa bị sặc nước bọt.

“Anh Tiêu, xin anh đừng đùa nữa.”

“Không phải đùa.” Sắc mặt Tiêu Thần vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc.

Anh nghi ngờ cô, muốn giữ cô lại bên mình để điều tra, nên cách đơn giản nhất chính là biến cô thành người phụ nữ của riêng mình.