“Cô đúng là người phụ nữ bướng bỉnh!”
Hoàng Phủ Vân Liễm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mạc Tiểu Đại, túm tóc lôi đầu cô ra khỏi gối.
Duẫn Nhi, anh đã tìm em mười tám năm, em ở bên cạnh anh hai năm, bây giờ anh mất đi em đã vỏn vẹn bốn tháng rồi… anh rất nhớ em… nhớ em một cách điên cuồng… vậy mà người phụ nữ này lại có màu mắt giống hệt em…
Hoàng Phủ Vân Liễm nhắm mắt lại, anh không muốn cũng sẽ không để bất cứ người nào nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh.
Giống như trong yến tiệc của Kiều thị đêm hôm đó, một mình anh trong bóng tôi ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, anh kể hết nỗi buồn của mình cho màn đêm, kể cho vì sao mà Duẫn Nhi thích nhất.
Ngoại trừ người phụ nữ mà anh vĩnh viễn mất đi, ai có thể đọc được nỗi thống khổ trong lòng anh…
Gió biển mằn mặn khẽ thổi tung tấm rèm trắng, mang theo một tia sáng yếu ớt.
Người phụ nữ nằm nghiêng trên giường, cô nhắm mắt dường như đang ngủ say, hàng mi cong như cánh quạt của cô đổ bóng xuống dưới mí mắt.
Tấm rèm bay lơ lửng hất chiếc bình hoa hồng trên bệ cửa xuống, tiếng loảng xoảng vang lên, Mạc Tiểu Đại kinh hãi mở to hai mắt, hoảng hốt từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy chăn nép vào một góc giường.
Cơn hoảng hồn vẫn chưa ngớt, đôi mắt cô giống như chú nai con đang sợ hãi, đôi tay ôm lấy chăn run lẩy bẩy, đương nhiên cô nhớ, tối hôm qua, tên ác ma Hoàng Phủ Vân Liễm đó đã giày vò cô như thế nào.
Anh ta đi rồi?
Mạc Tiểu Đại nhìn xung quanh, phát hiện dường như Hoàng Phủ Vân Liễm không có ở trong phòng, thế là cô ném chiếc chăn đầy mùi khói thuốc của Hoàng Phủ Vân Liễm đi. Khi bước xuống giường, cả người cô mềm nhũn như sắp ngã nhào xuống đất.
Mạc Tiểu Đại, cô không thể vô dụng như vậy!
Mạc Tiểu Đại nghiến răng, trực tiếp đi vào phòng tắm. Cô phải rửa sạch cái mùi kinh tởm trên người.