Chiều Vợ Thật Nguy Hiểm: Tổng Tài Mau Nạp Mạng Đi!

Chương 17: Thỏa thuận nửa năm của ác quỷ

Không, cô không thể ích kỷ như vậy!

Đồng ý với thỏa thuận nửa năm của tên ác ma Hoàng Phủ Vân Liễm, như thế cô có thể cứu được vô số người bên cạnh mình thoát khỏi bi kịch.

“Anh Cư Diệp, em xin lỗi...”

Mạc Tiểu Đại nghiến răng đẩy Lục Cư Diệp ra, khuôn mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt. Cô không dám nhìn Lục Cư Diệp nữa, bởi vì ngày mai cô sẽ không còn là cô dâu thuần khiết và xinh đẹp nhất mà anh chờ đợi.

Lục Cư Diệp nhìn bóng dáng chạy trốn của Mạc Tiểu Đại, anh ta ngồi trong bóng tối nở nụ cười tươi rói: Đại Đại, em không có lỗi với anh Cư Diệp, là anh Cư Diệp cảm ơn em mới phải!

“Cư Diệp, chắc cô ấy đã đi tìm Hoàng Phủ Vân Liễm rồi!!” Không biết Dịch Mai đứng tựa ở cửa từ lúc nào, cô ta cũng mỉm cười rạng rõ như một đóa hoa xinh đẹp.

“Nào Dịch Mỹ, vì chào đón ánh nắng hy vọng đến với tài chính Lục thị của chúng ta vào ngày mai, chúng ta hãy ăn mừng cuồng nhiệt nào!” Lục Cư Diệp kéo Dịch Mỹ lại.

Trong phòng làm việc u ám, ánh đèn lay động, bên cửa kính, một đôi nam nữ đang ôm nhau thắm thiết…

Khi xe chạy đến biệt thự ven biển, bầu trời đen kịt, gió giật mạnh, sấm sét và mưa lớn trút xuống.

Trong xe, Mạc Tiểu Đại ngồi ở ghế lái, mặt úp lên vô lăng, hai tay bịt tai, bờ vai gầy run lên, thứ cô sợ nhất chính là sấm sét.

“Ầm...”

Một tiếng sấm vang thật lớn, Mạc Tiểu Đại toàn thân run rẩy, ngẩng đầu lên, trên mặt đã là nước mắt giàn giụa.

Cô sợ sấm chớp, lại càng sợ người đàn ông trong biệt thự trước mặt, nhưng dù có sợ hãi thì cũng phải đối mặt.

Tay cô run run mở cửa xe, Mạc Tiểu Đại lập tức bị cơn mưa xối xả bao trùm. Cô giống như một con rối không hồn lảo đảo trong màn mưa dày đặc.

Nước mắt cô hòa làm một với nước mưa, đã không thể phân biệt được nữa.

Cô mang theo sự sợ hãi, từng bước tiến về căn biệt thự bên bờ biển đang tỏa ra ánh sáng lập lòe trong cơn mưa bão.

“Ding Dong...”

Hoàng Phủ Vân Liễm vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, trên tay còn cầm một chiếc khăn để chuẩn bị lau khô mái tóc ướt sũng, lúc này tiếng chuông của đột nhiên vang lên khiến anh mỉm cười nhìn lên đồng hồ treo tường trong đại sảnh, đã đúng tám giờ.

Con cá đã bơi tới rồi!

Hoàng Phủ Vân Liễm cười nhạt một tiếng, anh đi tới cửa, một tay đẩy cửa ra.

Dưới ánh đèn vàng mờ ở cửa, người Mạc Tiểu Đại ướt sũng nước, nhìn thấy Hoàng Phủ Vân Liễm xuất hiện trước mặt mình, toàn thân cô run rẩy.

“Cô chủ, đã nghĩ thông rồi sao?” Hoàng Phủ Vân Liễm đứng ở cửa, híp mắt, vừa nhìn cuồng phong bạo vũ bên ngoài, vừa trầm giọng nói.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Mạc Tiểu Đại, đôi mắt đen của cô càng nổi bật, mái tóc dài bị mưa lớn làm dính vào má, cô ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú phi thường của Hoàng Phủ Vân Liễm, đứng bất động, giống như người chết.

Thấy Mạc Tiểu Đại không nói chuyện, Hoàng Phủ Vân Liễm định đóng cửa lại.

“Tôi đồng ý với anh!”

Bàn tay của Mạc Tiểu Đại chen vào khe cửa sắp đóng lại, tay bị kẹp lại khiến cô rất đau, nhưng giờ cô có chút tê liệt.

Hoàng Phủ Vân Liễm ở bên trong, xoay người, nhìn bốn ngón tay mảnh khảnh trong khe cửa, lại mở cửa ra, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Vào đi…”

Quần áo ướt sũng dính chặt vào người Mạc Tiểu Đại, cô đứng giữa đại sảnh đón nhận ánh mắt thử thách của người đàn ông.

Hoàng Phủ Vân Liễm phủ khăn tắm lên tóc của Mạc Tiểu Đại, trầm giọng nói: “Lau khô đi, sửa soạn sạch sẽ rồi ra đây, tôi không muốn một người phụ nữ ốm yếu làm món đồ chơi của mình đâu!”

Mạc Tiểu Đại thất thần đi về phía phòng tắm, nhà này là nhà của cô, cho nên cô rất quen thuộc.

Mạc Tiểu Đại cởi bỏ quần áo ướt sũng trên người, hành động như một con rô bốt, cô đứng dưới vòi nước nóng rửa sạch, vẻ mặt thất thần mặc áo ngủ vào, tiếp đó lặp lại động tác, đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách, trên ghế sô pha, Hoàng Phủ Vân Liễm cảm thấy hài lòng nhìn người phụ nữ nhỏ bé xinh đẹp mặc váy ngủ trước mặt, anh rót một ly sâm panh vàng óng, nhấp một ngụm như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Đến bên cạnh tôi!”

Như một chú cún con ngoan ngoãn, nét mặt của Mạc Tiểu Đại vẫn không chút cảm xúc, cô bước tới đứng bên cạnh Hoàng Phủ Vân Liễm.

“Ký đi!” Hoàng Phủ Vân Liễm đẩy một tờ giấy trắng mực đen đến trước mặt Mạc Tiểu Đại.

Ánh mắt Mạc Tiểu Đại dán vào tờ giấy trắng, đó là hợp đồng mua bán cô, cô chẳng cần đọc qua mà lập tức cầm bút ký.