“Nhĩ Cảnh, chú ý lời nói cử chỉ của em!”
Lục Cư Diệp kéo tay em gái mình ra, một tay ôm Mạc Tiểu Đại, một tay kéo Lục Nhĩ Cảnh nói: “Nhĩ Cảnh, em vẫn chưa thưa chị dâu!”
Lục Nhĩ Cảnh nhìn Mạc Tiểu Đại ăn mặc đơn giản, nhếch môi một cách thờ ơ.
“Em không dám nhận!” Mạc Tiểu Đại đẩy tay Lục Cư Diệp ra nói.
Phong thái mê hoặc của Lục Nhĩ Cảnh là đóa hoa xã giao nổi tiếng trong giới giàu có này, tính khí kiêu ngạo không nói, từ nhỏ đã không hòa hợp với Mạc Tiểu Đại.
“Hai người phụ nữ này thiệt là....”
Lục Cư Diệp lắc đầu và nói. Mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này có thể ví như một tấm sắt va phải một cục đá, không vỡ không tan thì không chịu dừng.
Mạc Tiểu Đại đi thẳng đến cửa kính sát đất, đẩy cửa ra, cách biệt với tiếng ồn, ban công hoàn toàn tối đen, trừ những vì sao trên trời ra thì không có lấy một tia sáng.
Mạc Tiểu Đại nhảy lên ban công, ngồi trên hàng rào rộng nửa mét, dựa vào cột, từ trong túi xách kim cương lấy ra một điếu thuốc dài, ngậm vào trong miệng.
“Mẹ, có thuốc mà không có bật lửa, đúng là xúi quẩy!”
Mạc Tiểu Đại ngậm điếu thuốc trong miệng, cô lục túi xách hồi lâu cũng không tìm được bật lửa, thì lập tức đập mạnh chiếc túi xách xuống bệ đá. Cô ta không thích kiểu tụ tập xã hội thượng lưu đạo đức giả này, ngoài việc khoe thân phận hiển hách ra, thì chỉ khoe mình có bao nhiêu tiền và sở hữu cổ phiếu tài chính ở một quốc gia nào đó.
“Cô cần lửa đúng không?”
Giọng nói dịu dàng ám ảnh một lần nữa vang lên bên tai Mạc Tiểu Đại khiến cô hơi kinh ngạc, khi cô quay đầu lại, một người đàn ông khác đang dựa vào cột bên kia, người đàn ông bị bóng tối bao phủ, thân mặc âu phục chỉnh tề, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang châm lửa, làn khói nhạt lượn lờ bay lên, cuộn lại thành những hình thù kỳ dị.
“Hoàng Phủ Vân Liễm?” Nghe thanh âm đó, trong lòng Mạc Tiểu Đại bất giác nói ra cái tên này.
Một chiếc bật lửa tinh xảo được ném tới, Mạc Tiểu Đại tiện tay nhận lấy, cô vừa định nhảy khỏi hàng rào để xem người đàn ông phía sau cây cột là ai, lúc này cửa kính bị đẩy ra.
“Thì ra em ở đây!” Lục Cư Diệp đứng chặn trước mặt Mạc Tiểu Đại nói.
“Em lại hút thuốc à?”
Lục Cư Diệp vươn tay giật lấy điếu thuốc từ khóe miệng Mạc Tiểu Đại, ném xuống đất, rồi ôm Mạc Tiểu Đại đi vào sảnh tiệc.
Lúc bước vào cửa kính, Mạc Tiểu Đại quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông chìm trong bóng tối đang dựa vào cột, trên đầu ngón tay thon dài có ngọn lửa đỏ đang chập chờn.
“Anh ta là ai?” Mạc Tiểu Đại cầm trong tay chiếc bật lửa kim loại lạnh lẽo, tim đập thình thịch.
Khi nhân vật chính xuất hiện bữa tiệc mới chính thức bước vào cao trào.
Người đàn ông với mái tóc nâu được tết thành bím, dáng người cao gầy và cân đối hoàn hảo trong bộ lễ phục thủ công màu xanh ngọc, màu hồng ngọc được thêm vào chiếc nơ đen để tạo ra vẻ đẹp lộng lẫy nhẹ nhàng, gương mặt tuấn tú kết hợp giữa như nhã nhặn của phương đông và hoang dại của phương tây, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời, dáng vẻ của anh khiến những người có mặt có cảm giác như trên sân khấu xuất hiện một vương tử tướng mạo phi phàm xuất thân từ hoàng gia, khí chất tuyệt đối khiến những người trong giới thượng lưu có mặt ở đó đều kinh ngạc.
“Hoàng Phủ Vân Liễm...”
“Hoàng Phủ Vân Liễm...”
Mạc Tiểu Đại đột nhiên phát hiện, khi quay sang bên này, nghe thấy người đàn ông đó thốt ra cái tên này bằng giọng ngưỡng mộ, quay sang bên kia, thì nghe thấy cái tên này từ mấy lời ong bướm của những thiên kim tiểu thư.
“Chuyện gì thế này, tại sao tất cả mọi người đều nói cái tên này?” Mạc Tiểu Đại nhất thời hoảng sợ.
“Tiểu Đại, em sao vậy?” Lục Cư Diệp nắm tay Mạc Tiểu Đại, dường như phát hiện cô có điều gì đó không ổn.
“Không, không sao…” Mạc Tiểu Đại cười giả lả, nhưng khi cô quay đầu lại thì lấy Lục Nhĩ Cảnh chạy vụt đến như một cơn gió.
“Anh, anh, Hoàng Phủ Vân Liễm, Hoàng Phủ Vân Liễm đi hướng này...” Giọng Lục Nhĩ Cảnh vô cùng kích động, khó nghe đến mức giống như cổ họng cô ta bị tim chặn lại vậy.
“Hoàng Phủ Vân Liễm?” Mạc Tiểu Đại quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đúng là cái tên ăn bám đã bị cô chửi mắng té tát hôm đó.
“Đồ ngốc, ngay cả Hoàng Phủ Vân Liễm cũng không biết, ha ha, đại lão cấp thế giới, vua kim cương đẳng cấp số năm, người phụ nữ nào mà không muốn trở thành người của anh ta!” Lục Nhĩ Cảnh lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Đại một cái, cô ta cảm thấy Mạc Tiểu Đại giống như đang giả vờ đoan chính.