Ánh lửa cao vυ't soi sáng cả nửa bầu trời đêm đen.
Xung quanh đều là âm thanh ồn ào, còi báo động, tiếng kêu, tiếng gầm rú hòa thành một mảnh, khiến cho đầu người ta phát đau.
Khi Bạch Niên Cẩm gấp gáp trở về thì căn nhà ở đã bị một mảnh ánh lửa vùi lấp. Vẻ mặt y chật vật, trên quần áo còn dính vết máu, sau khi xuống xe thì có người lập tức đi tới nói cái gì đó với y, nhưng những người này nói cái gì y nghe vào tai, lại không hiểu một chữ nào cả.
“Người đâu.” Bạch Niên Cẩm mở miệng, “Người đâu?”
“Đang tìm ——” Cuối cùng cũng có thể hiểu lời nói đứt quãng của người nọ, Bạch Niên Cẩm nghe thấy anh ta nói, “Nhưng theo cameras…… hình như, là không ra được.”
Bạch Niên Cẩm nói: “Không ra được?”
Người nọ bị sắc mặt của Bạch Niên Cẩm dọa không nhẹ, lắp bắp nói: “Không, không ra được.”
Ánh lửa chiếu rọi ở trên mặt Bạch Niên Cẩm, chiếu ra sắc mặt trắng bệch của y, y nhàn nhạt nói: “Tôi muốn vào bên trong tìm anh ấy.”
Người nọ nghe vậy thì lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta vội vàng khuyên nhủ: “Bên trong đã cháy gần hết rồi, người không có khả năng còn sống ——”
Bạch Niên Cẩm liếc mắt nhìn người nọ một cái, cũng không nói chuyện, xoay người liền bước nhanh đi đến hướng biệt thự đang cháy. Lúc này biệt thự đang bốc cháy hừng hực, chỉ hơi chút tới gần thì liền có thể cảm thấy cơ thể giống như sẽ bị lửa làm bỏng—— thậm chí không cách nào tưởng tượng lúc này người còn ở bên trong đã phải chịu đựng những gì.
Bạch Niên Cẩm bước tới cửa định xông vào, cũng may bị người của hắn vẫn luôn đi theo đã mạnh mẽ ôm lấy eo ngăn cản lại.
“Bạch Niên Cẩm —— cậu điên rồi ——” Người nọ hoảng sợ nói, “Mấy người mau tới ngăn cậu ta lại đi, cậu ta muốn đi bên trong đấy!!”
Mấy người đứng ở bên cạnh đều tiến lên đè Bạch Niên Cẩm lại.
“Buông tôi ra ——” Bạch Niên Cẩm giãy giụa tựa như phát điên, y nói, “Con mẹ nó đừng có ngăn cản tôi, Lý Hàn Sinh ở bên trong, Lý Hàn Sinh còn ở bên trong!!!” Hai mắt y đỏ hoe, giống như trúng tà vậy, không ngừng muốn tránh thoát khỏi giam cầm. Người của y ngăn cản thật sự bất đắc dĩ nên đành phải đi tìm dây thừng, dứt khoát trói y lại rồi nhét vào trong xe.
Đều nói khả năng tiềm tàng của con người là rất lớn, Bạch Niên Cẩm quả nhiên cũng như thế, năm người đàn ông vẫn luôn giữ y, y lại còn có thể không ngừng giãy giụa, thậm chí thiếu chút nữa tránh thoát ra được.
Ngọn lửa ngày càng lớn, việc chữa cháy của các nhân viên cứu hỏa lại chỉ là như muối bỏ biển.
Bạch Niên Cẩm bị nhốt ở trong xe, y phát ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng, âm thanh kia bi thương giống như muốn nôn luôn cả linh hồn từ trong miệng ra, bi thương đến mức khiến cho người canh chừng ở bên cạnh cũng đều phát run trong lòng.
“Buông tôi ra —— để tôi đi vào —— anh ấy còn ở bên trong!!” Bạch Niên Cẩm dùng đầu không ngừng đập kính trên cửa xe, rất nhanh đã chảy máu, người của y nhìn mà thật sự không còn cách nào, chỉ có thể trói lại một lần nữa, cố định y trên chỗ ngồi thật chắc.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng lớn, gần như chiếu sáng màn đêm, Bạch Niên Cẩm cổ họng đã ho ra máu, y không gọi nữa, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn căn nhà đang cháy.
“Thầy ơi.” Bạch Niên Cẩm khàn giọng lẩm bẩm nói, “Thầy ơi.”
Khi nhân viên cứu hỏa dập được lửa thì trời đã gần rạng sáng, toàn bộ ngôi nhà bị thiêu rụi chỉ còn lại một khung xương. Đừng nói người, ngay cả đất cũng bị cháy đến nứt nẻ.
Bạch Niên Cẩm còn bị trói ở trong xe, y dại ra nhìn nhân viên cứu hộ kiểm tra đống hoang tàn, lần đầu tiên bắt đầu cầu xin trời cao thương hại.
Nhưng cũng giống như khi y còn nhỏ, trời cao chưa bao giờ thương hại y, tựa như y sinh ra là để gặp những thứ này—— nhân viên cứu hộ đã có kết quả, bọn họ tìm thấy một bộ xương đã bị cháy đen ở trong phòng khách.
“Bạch Niên Cẩm.” Có người bên cạnh nói chuyện, Bạch Niên Cẩm lại không nhận ra anh ta là ai.
Người nọ nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Máu tươi trên trán Bạch Niên Cẩm theo gương mặt chảy xuống, ánh mắt y rốt cuộc không còn điên cuồng như trước nữa mà như là đã tiếp nhận sự thật này rồi. Y nói: “Ừm, cậu thả tôi ra đi.”
Người nọ đưa tay quơ quơ ở trước mặt Bạch Niên Cẩm, cẩn thận nói: “Cậu, cậu có thể nhận ra tôi là ai không?”
Bạch Niên Cẩm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, nói: “Lý Thâm Tuyền.”
Khi tên mình được gọi ra, cuối cùng Lý Thâm Tuyền cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta nói: “Bạch Niên Cẩm, cậu bình tĩnh lại, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ báo thù cho Lý Hàn Sinh chứ?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Ừm.”
Lý Thâm Tuyền nói: “Vậy, tôi thả cậu ra, cậu đừng quá kích……”
Bạch Niên Cẩm rũ mắt gật đầu.
Lúc này Lý Thâm Tuyền mới từ từ mở dây thừng cho Bạch Niên Cẩm, khi anh ta mở dây thừng thì mới phát hiện, bởi vì Bạch Niên Cẩm dùng sức giãy giụa quá mạnh cho nên đã hãm sâu vào trong da thịt, Lý Thâm Tuyền nhìn đều cảm thấy đau, nhưng từ đầu tới đuôi Bạch Niên Cẩm lại giống như không có cảm giác vậy.
Sau khi anh ta thả Bạch Niên Cẩm ra thì vỗ vỗ bả vai Bạch Niên Cẩm, nói: “Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Bạch Niên Cẩm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lý Thâm Tuyền một cái, Lý Thâm Tuyền bị ánh mắt Bạch Niên Cẩm này nhìn đến lạnh cả người lạnh, anh ta há miệng thở dốc còn muốn nói cái gì đó rồi lại ngậm miệng. Anh ta cảm giác được, lúc này cho dù anh ta có nói cái gì thì đều là dư thừa cả thôi.
Bạch Niên Cẩm đi từ trong xe ra.
Dáng vẻ điên cuồng trước đó của y khiến cho người chung quanh đều có ấn tượng với y, còn có người bên cạnh xì xào bàn tán, nói hình như người yêu của người này không ra được, cho nên mới điên cuồng muốn xông vào như vậy …… Nhưng mà những lời này, Bạch Niên Cẩm đều nghe không thấy.
Y chậm rãi đi về phía bãi đất hoang đã cháy xém, mùi gay mũi của đồ vật sau khi cháy khét bay vào bên trong xoang mũi của y, lúc này trời đã hừng sáng, nhưng Bạch Niên Cẩm lại vẫn có loại ảo giác bản thân đang ở trong đêm đen.
Nhân viên phòng cháy đã chuyển di hài ra tới, dùng túi đựng thi thể rồi đặt sang một bên.
“Là người nhà sao?” Có người hỏi như vậy.
Bạch Niên Cẩm không đáp, y chậm rãi đi tới trước túi đựng thi thể kia, kéo khóa kéo ra.
Thi thể được đặt ở bên trong túi đã hoàn toàn không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu nữa.
Tay Bạch Niên Cẩm run đến lợi hại, y kéo khóa kéo từng chút một xuống phía dưới. Như bị sét đánh, khi Bạch Niên Cẩm thấy rõ ràng cái vòng đã bị cháy đến đen tuyền ở trên chân thi thể kia, nháy mắt liền nôn ra một ngụm máu tươi, y vươn tay ôm chặt thi thể ôm vào trong lòng, hoàn toàn không cảm thấy đáng sợ.
“Thầy, thầy ơi……” Nhỏ giọng lẩm bẩm, Bạch Niên Cẩm ánh mắt rời rạc, y nói, “Rất đau đúng không? Nhất định là rất đau rồi.”
Bị thiêu sống trong một cái l*иg giam mà không thể thoát ra, sẽ rất đau đớn.
Khung xương cháy đen tựa như muốn bị Bạch Niên Cẩm hòa vào trong cơ thể, khóe miệng y chảy máu đỏ tươi máu, ánh mắt cũng theo đó mà ảm đạm xuống, giống như một ngọn nến sắp tắt vậy.
Bạn thân Lý Thâm Tuyền của Bạch Niên Cẩm ở bên cạnh nhìn phản ứng của Bạch Niên Cẩm, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Thật ra anh ta cũng không biết nhiều lắm về chuyện của Bạch Niên Cẩm và Lý Hàn Sinh, suy cho cùng hai người mới gặp nhau không lâu, tuy rằng trong lòng anh ta muốn hóng chuyện, nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân..
Lý Hàn Sinh chỉ mới đến nơi của anh ta có một lần, Lý Thâm Tuyền cảm thấy tính cách người này ôn hòa, hẳn là người tốt, chỉ là không biết vì sao không thể hiểu được mà trêu chọc phải Bạch Niên Cẩm như thế.
Đây là một câu chuyện chưa bắt đầu, nhưng dường như sau khi vừa viết xong đoạn mở đầu thì đã bị buộc phải kết thúc rồi.
Bạch Niên Cẩm ôm thi thể Lý Hàn Sinh không chịu buông tay, y ảo tưởng rất nhiều về tương lai của y và thầy, có ngọt ngào có bi thương, nhưng chưa bao giờ có một kết cục như là bây giờ.
Bạch Niên Cẩm trên mặt đất quỳ rất lâu, y cũng không hề để bụng thi thể dữ tợn đến thế nào, thậm chí còn cúi đầu hôn rất nhiều lần.
Lý Thâm Tuyền ở bên cạnh nhìn đến hoảng hốt, thật sự là không nhịn được nữa mà đè bả vai Bạch Niên Cẩm lại, anh ta nói: “Bạch Niên Cẩm.”
Bạch Niên Cẩm không nhúc nhích.
Lý Thâm Tuyền không khỏi có hơi không biết phải làm sao với Bạch Niên Cẩm, anh ta nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nỗ lực thấp giọng khuyên: “Bạch Niên Cẩm…… Cậu, cậu có ổn không, cậu đừng đau buồn quá……” Anh ta nói không ngớt miệng, bởi vì ngay chính bản thân anh ta cũng cảm thấy lời nói của mình cũng không hề có chút thuyết phục nào.
Bạch Niên Cẩm không hề nhìn Lý Thâm Tuyền một cái nào, y gắt gao ôm chặt thi thể, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của những người chung quanh nữa rồi.
Còn là rễ tình đâm sâu như vậy, Lý Thâm Tuyền cười khổ, anh ta còn tưởng rằng Bạch Niên Cẩm chỉ là chơi qua đường, không ngờ ngọn lửa này lại giáng xuống một đòn đả kích mạnh cho Bạch Niên Cẩm đến như thế. Nghĩ đến những người tạo ra hết tất cả mấy thứ này, cũng rất sẵn lòng nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn suy sụp của Bạch Niên Cẩm.
Lý Thâm Tuyền hít sâu một hơi, biết không có thể để cho Bạch Niên Cẩm tiếp tục như vậy nữa, anh ta tăng thêm sức tay của chính mình, chậm rãi nói: “Bạch Niên Cẩm, cậu phải nghĩ kỹ, nếu cậu ngã xuống, ai sẽ báo thù cho thầy của cậu?”
Cả người Bạch Niên Cẩm chợt cứng lại.
Lý Thâm Tuyền biết lời anh ta nói có hơi quá đáng, nhưng nếu không kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bạch Niên Cẩm một chút, người này sẽ hoàn toàn xong luôn, anh ta nói: “Cậu ngẫm lại đi, mấy người hại chết thầy của cậu là vì cái gì, còn không phải là muốn làm cho cậu suy sụp sao, chẳng lẽ cậu muốn để cho thầy của cậu chết oan như vậy, như ý muốn của bọn họ sao?”
Bạch Niên Cẩm trầm mặc.
Lý Thâm Tuyền thấy y không có phản ứng, trong lòng toát ra thất vọng nhè nhẹ, anh ta lại đang muốn nói chút gì đó thì liền nghe được một tiếng “Được” —— Bạch Niên Cẩm cuồi cùng cũng nói chuyện rồi.
Bạch Niên Cẩm nói: “Tôi không thể chết được, tôi phải báo thù cho thầy.”
Lý Thâm Tuyền nhẹ nhàng thở ra, anh ta nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua thời điểm đau buồn nhất, vậy thì Bạch Niên Cẩm có lẽ sẽ không còn vấn đề gì nữa, dù sao thì thời gian cũng có thể làm phai nhạt đi mọi thứ, trên đời này vẫn còn rất nhiều cảnh vật có thể chữa lành vết thương.
Bạch Niên Cẩm đứng lên, mang theo thi thể lên xe, Lý Thâm Tuyền vốn dĩ muốn đi theo, lại bị Bạch Niên Cẩm từ chối.
Bạch Niên Cẩm nói: “Tôi không sao, cậu không cần lo lắng cho tôi.”
Lý Thâm Tuyền lộ ra vẻ không đành lòng, nghĩ thầm Bạch Niên Cẩm cậu như vậy mà gọi là không sao, vậy thì như thế nào mới gọi là có chuyện chứ. Nhưng biểu cảm của Bạch Niên Cẩm vô cùng cố chấp, không cho Lý Thâm Tuyền có cơ hội nói thêm nữa, mà không chút do dự lái xe rời khỏi nơi này.
Lý Thâm Tuyền nhìn Bạch Niên Cẩm nhanh chóng rời đi, trong lòng ngoài miệng đều ở thở dài, không biết Bạch Niên Cẩm sẽ thế nào.
Nguyên nhân của vụ cháy trong biệt thự nhanh chóng được điều tra ra, nói là nổ do rò rỉ khí gas ở trong nhà bếp, cảnh sát lại chỉ đơn giản xác định thành tự sát. Kết quả này thật sự là quá có lệ, ngay cả Lý Thâm Tuyền đều có thể nhìn thấy được. Ngược lại là Bạch Niên Cẩm từ đầu tới đuôi đều bình tĩnh tiếp nhận kết quả này, ngoại trừ sắc mặt trắng vài phần, cho dù là ai cũng không tưởng tượng ra ngày hôm đó y cực kỳ bi thương đến thế nào.
Lễ tang của Lý Hàn Sinh được cử hành ở một thành phố khác.
Lý Thâm Tuyền không đi viếng, cho nên cũng không biết chuyện gì xảy ra, điều duy nhất biết được là khi Bạch Niên Cẩm trở về lại gầy vài phần, cả người trông như bộ xương khô.
Lý Thâm Tuyền nhìn không đành lòng, nói cậu đừng phá hủy cơ thế của mình như thế.
Bạch Niên Cẩm uống rượu trước mặt, liếc mắt nhìn Lý Thâm Tuyền một cái, cười nói: “Tôi khá tốt.”
Lý Thâm Tuyền thở dài, nói có chuyện đều là ngoài ý muốn, sau khi cậu báo thù xong thì trong lòng cũng đừng quá tự trách.
Bạch Niên Cẩm trầm mặc trong chốc lát, sờ sờ ly rượu, chậm rãi nói: “Nếu trên chân anh ấy không có dây xích thì cũng sẽ không phải chết.”
Lý Thâm Tuyền nghẹn lời.
Bạch Niên Cẩm tiếp tục nói: “Những người đó cũng là nhắm đến tôi, nếu không gặp được tôi, anh ấy sẽ càng không xảy ra chuyện.”
Lý Thâm Tuyền còn muốn khuyên nữa, nhưng khi mở miệng lại không biết nên nói như thế nào. Bởi vì trong chuyện này, Bạch Niên Cẩm đúng là phải chịu trách nhiệm.
Bạch Niên Cẩm nói: “Anh ấy số đen tám kiếp mới gặp phải tôi.” Y nói xong, lại cười lên tiếng, “Quá xui xẻo.”
Lý Thâm Tuyền nhìn nụ cười này của Bạch Niên Cẩm, thà y đừng cười, nụ cười này thật sự là quá khó coi.
“Được rồi.” Bạch Niên Cẩm nói, “Cảm ơn cậu, Lý Thâm Tuyền.”
Lý Thâm Tuyền nhìn Bạch Niên Cẩm, mắt lộ ra lo lắng, nhưng anh ta làm một người ngoài, cũng không biết nói cái gì cho tốt, cứ vậy mà nhìn Bạch Niên Cẩm sau khi uống rượu xong thì đứng dậy tạm biệt.
Lúc sau, Lý Thâm Tuyền và Bạch Niên Cẩm không ngồi uống rượu cùng nhau trong một thời gian dài. Nhưng mà, tin tức về Bạch Niên Cẩm, Lý Thâm Tuyền lại vẫn chưa từng đứt đoạn.
Trận hỏa hoạn cũng điều tra ra được kết quả trong âm thầm, người ra tay lại là em trai của Bạch Niên Cẩm, người nọ cũng là con riêng, chỉ là vận may không có tốt như Bạch Niên Cẩm. Từ đầu tới đuôi Bạch Văn An đều không có nhận gã về nhà họ Bạch. Đương nhiên, ngoại trừ gã, còn có không ít người bên trong nhà họ Bạch động tay chân, trong đó liên lụy rộng, ngay đến Lý Thâm Tuyền cũng không nghĩ tới.
Lý Thâm Tuyền vốn dĩ chính là người thích bới móc hóng chuyện, chuyện Lý Hàn Sinh qua đời này đã đột nhiên đốt cháy hừng hực lên tâm hồn hóng chuyện của anh ta. Vì thế tìm thời gian, Lý Thâm Tuyền đã đi điều tra sâu về chuyện của Bạch Niên Cẩm và Lý Hàn Sinh. Kết quả điều tra ra rất nhiều chuyện, đều làm anh ta vô cùng kinh ngạc.
Ví dụ như nguyên nhân năm đó Bạch Niên Cẩm được đón trở về nhà, là vì thận của y hợp với con gái của Bạch Văn An, Bạch Văn An vốn định lấy một trái thận của Bạch Niên Cẩm cho con gái của ông ta, chỉ là sau đó lại xảy ra ngoài ý muốn, con gái ông ta không chống đỡ nổi, lại đột nhiên chết trước khi phẫu thuật. Theo lý thuyết, Bạch Niên Cẩm là đối tượng hiến thận, hẳn là sẽ phải chịu đối đãi ác liệt của Bạch Văn An, nhưng Lý Thâm Tuyền không nghĩ tới đây lại là bước đầu tiên của Bạch Niên Cẩm bước vào nhà họ Bạch.
Tính cách của Bạch Niên Cẩm vô cùng giống với cha y, suy cho cùng là có huyết mạch nhà họ Bạch, cho nên dưới sự dạy dỗ của Bạch Văn An, rất nhanh liền triển lộ ra tài năng kinh người.
Khi Lý Thâm Tuyền gặp Bạch Niên Cẩm là đại học năm thứ ba, anh ta học cùng trường với Bạch Niên Cẩm, cùng chuyên ngành, ngẫu nhiên gặp nhau, ý hợp tâm đầu.
Nhưng sau khi xem nhiều tư liệu về Bạch Niên Cẩm, Lý Thâm Tuyền mới phát hiện, thật ra anh ta cũng không hiểu biết Bạch Niên Cẩm một chút nào.
Nhìn thấy những trải nghiệm thời thơ ấu của Bạch Niên Cẩm, Lý Thâm Tuyền có lẽ đã hiểu được nỗi tuyệt vọng của Bạch Niên Cẩm. Trong những năm tháng giống như mùa đông của Bạch Niên Cẩm, Lý Hàn Sinh có lẽ là hơi ấm duy nhất trong sinh mệnh của y. Lý Hàn Sinh thương y, xem y như con của mình, cuối cùng, lại chết vì Bạch Niên Cẩm. Lý Thâm Tuyền đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không chịu nổi.
Những câu chuyện ấy được năm tháng phủ lên một lớp màu vàng ảm đạm như những ký ức sắp phai, vừa đắng chát lại vừa ngọt ngào.
Lý Thâm Tuyền xem có chút mê mẩn, sau đó, không tự chủ được nghĩ tới Bạch Niên Cẩm hiện tại.
Lúc này cách hoả hoạn kia, đã hai năm rồi.
Bạch Niên Cẩm còn sống, hình như còn sống không tồi, vị trí của y ở nhà họ Bạch càng ngày càng vững chắc, tiếng tăm cũng càng ngày càng vang xa.
Một thanh niên đẹp trai lắm tiền tài giỏi, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người dường như đã là điều rất bình thường. Lý Thâm Tuyền có đôi khi sẽ tự hỏi, rốt cuộc Bạch Niên Cẩm đã thoát khỏi vụ hỏa hoạn kia hay chưa.
Nhưng mà còn chưa chờ Lý Thâm Tuyền tìm được đáp án, Bạch Niên Cẩm đã cho ra chân tướng rồi.
Những người liên quan đến vụ hỏa hoạn năm đó đều bắt đầu chết từng người một, hơn nữa cách chết của một người còn tàn nhẫn hơn một người.
Lý Thâm Tuyền chú ý tới chuyện này, vẫn là bởi vì bài báo trên mạng xã hội, tin tức mà anh ta xem, thiếu nữ nào đó đi đường ban đêm bị côn đồ cướp của, sau khi mất hết cả người lẫn của thì bị cắt ra chôn sống. Kinh khủng nhất chính là, người qua đường báo báo cảnh sát, sau khi xe cứu thương đến thì thiếu nữ kia vẫn còn sống, chỉ là không còn tay chân nữa.
Lý Thâm Tuyền càng xem càng cảm thấy tin tức này không đúng, cuối cùng đi tra xét một chút, sau đó điều tra ra chuyện khiến chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Từ ngày này bắt đầu, anh ta ý thức được, Bạch Niên Cẩm bắt đầu báo thù rồi.
Đây là một cuộc báo thù rất dài. Bởi vì không ít người liên quan đến vụ hỏa hoạn đó, đều là quyền cao chức trọng. Bọn họ chỉ sợ sắp chết cũng không rõ, chỉ là ra uy nho nhỏ đối với Bạch Niên Cẩm mà thôi, sao lại nhận về sự trả thù điên cuồng như thế.
Lý Thâm Tuyền phát hiện chuyện này, lại đến gặp Bạch Niên Cẩm một lần.
“Chào mừng.” Ở trên khu đất của căn biệt thự gần như đã cháy sạch kia, Bạch Niên Cẩm lại xây lên một căn biệt thự khác.
Sau khi Lý Thâm Tuyền đi vào mới phát hiện, căn biệt thự này gần như giống y như đúc căn biệt thự bị cháy lúc trước của Bạch Niên Cẩm, từ trang trí đến đồ dùng trong nhà, thậm chí đến cành cây ngọn cỏ ở trong vườn đều được phục dựng hoàn hảo. Trên lưng Lý Thâm Tuyền sinh ra chút khí lạnh, không khỏi cảm thấy không thoải mái.
Bạch Niên Cẩm nhìn thấy Lý Thâm Tuyền tiến vào, cười nghênh đón.
“Niên Cẩm, đã lâu không gặp.” Lý Thâm Tuyền ngồi xuống ở trước mặt Bạch Niên Cẩm, anh ta uống một ngụm trà nóng trước mặt.
Bạch Niên Cẩm nói: “Ừm, đã lâu không thấy.”
So với Bạch Niên Cẩm trong trí nhớ, người trước mắt hình như càng thêm xinh đẹp. Y gầy một ít, ngược lại làm cho đường nét trên khuôn mặt sắc bén lên, toàn thân đều phát ra hơi thở như băng tuyết, lúc này dáng vẻ không chút để ý ngồi ở trước mặt Lý Thâm Tuyền, ngược lại đẹp giống như một bức tranh vậy.
“Gần đây thế nào?” Thái độ Lý Thâm Tuyền cẩn thận.
Bạch Niên Cẩm chậm rãi nói: “Không tồi.” Y cũng cúi đầu uống một ngụm trà, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn hòa, y nói, “Cũng không tệ lắm.”
Trạng thái Bạch Niên Cẩm thoạt nhìn như là thật sự không tồi, nhưng mà trong lòng Lý Thâm Tuyền vẫn là còn chút nghi hoặc, không có hỏi kỹ.
Hai người nói chuyện một chút về tình hình gần đây, lời nói của Bạch Niên Cẩm không khác gì người bình thường, nếu không phải Lý Thâm Tuyền đã từng thấy dáng vẻ đau khổ tột cùng của y thì chỉ sợ cũng không tưởng tượng ra ở trên người y đã từng đã xảy ra cái gì. Chẳng lẽ, miệng vết thương dữ tợn như vậy, thực sự từ từ lành lại dưới tác động của thời gian sao??
Lý Thâm Tuyền đang nghĩ ngợi, lại nghe đến Bạch Niên Cẩm nói mời anh ta ăn cơm. Lý Thâm Tuyền trả lời đồng ý, Bạch Niên Cẩm liền nói phải lên lầu thay quần áo, bảo Lý Thâm Tuyền chờ y một lát.
Lý Thâm Tuyền gật gật đầu, nhìn Bạch Niên Cẩm chậm rãi lên lầu hai. Nhưng mà khi anh ta chợt chú ý đến thứ gì đó trên cầu thang tầng hai, lại cảm thấy như có một xô nước lạnh đổ xuống đầu. Đó là một sợi dây xích nối từ lầu hai xuống dưới, vòng qua phòng khách, vào nhà bếp. Kiểu dáng dây xích Lý Thâm Tuyền có hơi quen thuộc, hình như anh ta đã từng thấy qua ở hiện trường hỏa hoạn. Mà anh ta tự hỏi một lát, cuối cùng cũng nhớ mình từng thấy sợi dây xích này ở đâu, không sai, chính là hiện trường hỏa hoạn ở năm đó, cuối sợi xích, hẳn là cái vòng——
Lý Thâm Tuyền phát run trong lòng, anh ta muốn đi vào bên trong WC nhìn xem rốt cuộc là sợi xích nào đeo lên ở nơi nào, mới vừa đứng lên thì lại thấy Bạch Niên Cẩm đã đi xuống.
“Đi thôi.” Bạch Niên Cẩm cười như không cười, nói. “Làm sao vậy?”
Không biết như thế nào, Lý Thâm Tuyền không dám nói chuyện này với Bạch Niên Cẩm, chậm rãi đi theo Bạch Niên Cẩm ra khỏi nhà.
Bởi vì trong lòng có việc, bữa cơm này Lý Thâm Tuyền ăn rất là phiền muộn. Bạch Niên Cẩm ngược lại ăn rất ngon, thậm chí ánh mắt khi ăn còn mang theo ý cười. Lý Thâm Tuyền nhìn ý cười không giống như giả vờ, vì thế nghi hoặc trong lòng càng đậm hơn.
Mắt thấy bữa ăn sắp phải kết thúc, Lý Thâm Tuyền không nhịn được nữa, anh ta liếʍ liếʍ môi, khô khốc nói: “Niên Cẩm…… Cậu, còn nhớ Lý Hàn Sinh không?”
Bạch Niên Cẩm nghe vậy thì tay gắp đồ ăn chợt ngừng, nói: “Đương nhiên.”
Lý Thâm Tuyền vừa nói chuyện, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Bạch Niên Cẩm, anh ta phát hiện khi nhắc tới cái tên này, trên mặt Bạch Niên Cẩm đã không còn phẫn nộ, cũng không còn bi thương, ngược lại vẻ mặt nhàn nhạt, giống như đang nói đến chuyện râu ria gì đó.
Lý Thâm Tuyền nói: “Anh ta……”
Bạch Niên Cẩm cười, y nói: “Thâm Tuyền, chúng ta đều bị lừa rồi.”
Lý Thâm Tuyền sửng sốt.
Bạch Niên Cẩm nói: “Cậu là bạn thân của tôi, tôi mới nói với cậu, Lý Hàn Sinh, không có chết.”
Lý Thâm Tuyền vừa nghe thì phản ứng đầu tiên chính là Bạch Niên Cẩm điên rồi, lúc ấy tất cả mọi người thấy được thi thể nằm ở nơi đó, Lý Hàn Sinh sao có thể chưa chết. Trừ phi có người đổi trắng thay đen…… Đổi dây xích ở trên chân của Lý Hàn Sinh ……
Bạch Niên Cẩm đoán được Lý Thâm Tuyền suy nghĩ cái gì, y cười nói: “Không sai, anh ấy bị người ta đổi đi rồi.”
Đầu óc của Lý Thâm Tuyền có hơi không xoay chuyển được, anh ta chớp mắt, cố gắng tiêu hóa lời nói của Bạch Niên Cẩm. Bạch Niên Cẩm nói Lý Hàn Sinh không có chết, vậy Lý Hàn Sinh đang ở đâu, chẳng lẽ dây xích trong nhà……
Trên mặt Bạch Niên Cẩm lộ ra chút bất đắc dĩ, y nói: “Thầy còn không chịu trở về, chỉ chịu viết thư cho tôi.”
Lý Thâm Tuyền nói: “Vậy cậu từng gặp anh ta chưa?”
Bạch Niên Cẩm nói: “Gặp rồi.”
Mày của Lý Thâm Tuyền nhíu chặt, giải thích như vậy cuối cùng cũng có thể nói rõ được tại sao mấy năm nay Bạch Niên Cẩm sống không tồi. Người y yêu sâu nặng vẫn còn sống, tội nghiệt mà y phạm phải còn có thể bồi thường.
“Nhưng mà tuy rằng như thế.” Bạch Niên Cẩm dùng tay chống cằm, giọng điệu không tập trung, “Người đáng chết vẫn đều phải chết.”
Lý Thâm Tuyền nuốt một ngụm rượu, nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì chúc cậu sớm ngày thành công.”
“Được.” Ý cười nhẹ nhàng ở giữa mày Bạch Niên Cẩm, rực rỡ như hoa xuân, đẹp không sao tả xiết.
Lý Thâm Tuyền thầm nghĩ, cười đẹp như vậy, có lẽ là bởi vì có cơ hội hối hận về chuyện sai lầm nhất trong đời.
Lúc sau, Bạch Niên Cẩm vẫn tiếp tục trả thù.
Đám người chết có liên quan đến vụ hoả hoạn, vẫn bị dùng thủ đoạn tàn khốc, không chừa lối thoát.
Trong lòng Lý Thâm Tuyền sinh ra chút nghi hoặc, nghĩ nếu Lý Hàn Sinh không chết, vậy vì sao oán khí ở trong lòng của Bạch Niên Cẩm lại lớn như thế. Bạch Niên Cẩm ngược lại như biết anh ta suy nghĩ cái gì, có lần gặp mặt, nói đùa nói những người đó dám động đến người của y, đều đáng chết. Hơn nữa, còn phải chết đặc biệt khó coi.
Vậy Bạch Niên Cẩm hẳn là gϊếŧ gà dọa khỉ rồi, Lý Thâm Tuyền không còn nghĩ nhiều gì nữa.
Mắt thấy một đám kẻ thù ngày một ít đi, Lý Thâm Tuyền nghĩ Bạch Niên Cẩm sắp báo thù xong rồi, vì thế đi tìm Bạch Niên Cẩm uống rượu.
Khi thư ký dẫn Lý Thâm Tuyền đến văn phòng của Bạch Niên Cẩm, cửa văn phòng khép hờ, Lý Thâm Tuyền gõ gõ cửa thấy bên trong không có đáp lại thì liền tự đi vào.
Anh ta nhìn thấy trước bàn làm việc không có một bóng người, chỉ để một chồng giấy trắng, đèn WC bên cạnh sáng lên, Bạch Niên Cẩm hẳn là ở bên trong.
Nếu là ngày thường, có lẽ Lý Thâm Tuyền sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ, nhưng hôm nay anh ta không biết bản thân nghĩ như thế nào, nhìn thấy xung quanh không có ai lại bước nhẹ đến trước bàn làm việc.
Tất cả giấy trắng trên bàn làm việc đều là giấy viết thư, Lý Thâm Tuyền chú ý tới, có một chiếc phong bì màu trắng như tuyết, anh ta nghĩ tới cái gì, cong môi cười. Cái này chắc là thư Lý Hàn Sinh gửi cho Bạch Niên Cẩm rồi, không biết trên thư viết cái gì, có phải đều là những lời âu yếm hay không, cũng hoặc là trách móc nặng nề đối với Bạch Niên Cẩm. Nghĩ như vậy, Lý Thâm Tuyền thò lại gần nhìn thoáng qua, sau đó cả người liền cứng lại.
Trên giấy viết thư trắng bóc, không có một chữ, phong thư cũng trắng, không nhìn ra bất cứ nét chữ nào, nụ cười của Lý Thâm Tuyền cứng lại ở trên mặt, anh ta nói với bản thân, đừng nghĩ nhiều, lỡ như đây là thư Bạch Niên Cẩm chưa viết cho Lý Hàn Sinh thì sao……
Nhưng mà anh ta mới vừa tự an ủi mình như vậy, bên cạnh liền vang lên tiếng bước chân của Bạch Niên Cẩm.
Bạch Niên Cẩm đi tới bên cạnh Lý Thâm Tuyền, cười nói: “Cổ dài như vậy làm gì, nhìn lén thư thầy viết cho tôi, cẩn thận đau mắt đấy.”
Lý Thâm Tuyền lạnh cả người, là thật sự không cười nổi.
Bạch Niên Cẩm lại không cảm thấy khác thường, y ngồi xuống ở phía sau bàn, nhẹ nhàng vuốt ve những tờ giấy viết thư đó, trong miệng còn tủi thân lẩm bẩm. Nói lâu như vậy thầy mới chịu viết thư cho y, nhất định là còn giận lắm, chờ khi y làm xong chuyện rồi thì sẽ đón thầy trở về, dỗ cho thật tốt. Vừa nói, Bạch Niên Cẩm vừa gấp những bức thư đó lại từng chút một rồi bỏ vào trong ngăn kéo.
Lý Thâm Tuyền nhìn cảnh này, môi khô nứt, anh ta phát hiện, hóa ra miệng vết thương của Bạch Niên Cẩm cũng không có khép lại, chỉ là y che giấu quá tốt, khiến cho mọi người đều cảm thấy y không hề khác thường. Trên thực tế, vết thương dữ tợn đã thối rữa đến tận xương tủy, sắp cướp đi tính mạng Bạch Niên Cẩm luôn rồi.
“Niên Cẩm.” Lý Thâm Tuyền không biết bản thân nên khuyên như thế nào, là nên để cho Bạch Niên Cẩm sống hạnh phúc ở trong ảo tưởng, chết dần chết mòn đi, hay là thức tỉnh từ trong mộng, sống trong đau khổ.
“Làm sao vậy.” Bạch Niên Cẩm ngước mắt, chậm rãi nói, “Cậu muốn nói gì à?”
“……” Lý Thâm Tuyền cuối cùng không nói gì cả, anh ta hít sâu một hơi, gian nan nói, “Không có việc gì.”
Bạch Niên Cẩm nói: “Ừm.”
Vốn là muốn gọi Bạch Niên Cẩm đi uống rượu, Lý Thâm Tuyền cũng không có hứng thú, cứ vậy mà tùy tiện tìm cái lấy cớ rồi rời đi. Khi anh ta rời đi vẫn luôn suy nghĩ, Bạch Niên Cẩm còn cứu được không, nếu có thể cứu được thì nên cứu như thế nào đây. Nhưng cho dù suy nghĩ cả một ngày, cũng đều không tìm thấy đáp án. Chính cái chết của Lý Hàn Sinh đã rút lấy tính mạng của Bạch Niên Cẩm. Trên thế giới này có cách làm cho người chết sống lại sao? Đáp án là không có. Cho nên Bạch Niên Cẩm mắc phải chính là bệnh nan y.
Lý Thâm Tuyền khó chịu trong lòng, sau khi uống say trở về, bạn gái anh ta hỏi anh ta làm sao vậy. Anh ta nói: “Nếu anh chết, em sẽ làm sao?”
Bạn gái anh ta xoa tóc của anh ta, cười tủm tỉm nói: “Em yêu anh như vậy, đương nhiên sẽ đi cùng anh rồi.”
Lý Thâm Tuyền nhắm mắt lại, trong lòng đã tìm được đáp án.
Bạch Niên Cẩm quá yêu Lý Hàn Sinh, có lẽ khi Lý Hàn Sinh rời đi thì y đã muốn đi theo, nhưng y không thể, y còn phải báo thù cho Lý Hàn Sinh. Cho nên tự mình gạt mình tạo ra một Lý Hàn Sinh, lừa bản thân là cậu còn sống, lừa để cho bản thân có thể sống sót. Chỉ là không biết, trò bịp như vậy có thể kiên trì bao lâu.
Lý Thâm Tuyền thấy được chân tướng, lại cảm thấy vô lực sâu sắc.
Bạch Niên Cẩm tựa như một người đã rơi vào đầm lầy, anh ta muốn duỗi tay lôi y ra khỏi đó, Bạch Niên Cẩm lại không muốn đáp lại anh ta, không chỉ như thế, ở ngay trong chỗ sâu nhất trong đầm lầy còn có một đôi tay thuộc về Lý Hàn Sinh, đang từ từ kéo Bạch Niên Cẩm xuống.
Sau ngày đó, mỗi lần Lý Thâm Tuyền nhìn thấy tin tức của Bạch Niên Cẩm, đều cảm thấy run sợ trong lòng.
Bạch Niên Cẩm lại không giống như anh ta tưởng tượng, bình tĩnh lại thoải mái mà sống. Y hoàn toàn đứng vững vàng ở nhà họ Bạch, hơn nữa thủ đoạn hung ác, cho dù là ai cũng đều phải sợ y ba phần.
Sau đó khi Lý Thâm Tuyền gặp mặt Bạch Niên Cẩm thì cũng uyển chuyển nói một ít chuyện của Lý Hàn Sinh. Nhưng vẻ mặt của Bạch Niên Cẩm đều lạnh nhạt, như là nghe không ra ám chỉ của Lý Thâm Tuyền. Nếu Lý Thâm Tuyền nói hơi quá rõ ràng thì Bạch Niên Cẩm còn sẽ trực tiếp nổi giận, nói Lý Thâm Tuyền cậu có ý gì, có phải đang trù thầy chết hay không?
Lý Thâm Tuyền bất đắc dĩ, chỉ có thể không nói đến nữa.
Người có liên quan đến vụ hỏa hoạn kia càng ngày càng ít đi. Lý Thâm Tuyền đang lo lắng, ngày này lại đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Niên Cẩm.
Giọng điệu của Bạch Niên Cẩm ở trong điện thoại rất hưng phấn, y nói mọi thứ rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Lý Thâm Tuyền lại cảm giác có chút không đúng, hỏi y có ý gì.
Bạch Niên Cẩm không đáp, chỉ là lẩm bẩm nói y chờ đợi ngày này đợi đã lâu lắm rồi.
Lý Thâm Tuyền phát lạnh trong lòng, nhanh chóng dò hỏi Bạch Niên Cẩm ở đâu, xảy ra chuyện gì, có thể nào cũng đừng xúc động.
“Lý Thâm Tuyền.” Bạch Niên Cẩm nói, “Tôi thật sự rất gian nan.”
Bạch Niên Cẩm nói xong câu đó thì liền cúp điện thoại, cả người Lý Thâm Tuyền đều toát mồ hôi lạnh, cầm chìa khóa xe liền chạy như bay đến nhà của Bạch Niên Cẩm.
Dọc theo đường đi còn vượt không ít đèn đỏ, Lý Thâm Tuyền vẫn luôn cầu nguyện ở trong lòng, cầu nguyện mọi chuyện không phải như anh ta tưởng tượng.
Nhưng mà mọi thứ đều đã quá muộn.
Ngay khi anh ta đến biệt thự của Bạch Niên Cẩm, nơi đó đã là một biển lửa, cảnh tượng giống y như đúc năm đó Lý Hàn Sinh bị thiêu chết. Chỉ là lúc này đây, lại không có ý nghĩ suy sụp muốn vọt vào tìm Bạch Niên Cẩm.
Lý Thâm Tuyền đứng đờ ra ở trước biệt thự, nhìn ngọn lửa ngút trời, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống..
Báo cháy đến rất nhanh, nhưng Bạch Niên Cẩm đã sớm chuẩn bị xong, đổ rất nhiều xăng ở xung quanh nhà, hỏa khí mãnh liệt vô cùng, không có khả năng có thể dập tắt.
Mặt Lý Thâm Tuyền bị ngọn lửa làm cho đỏ bừng, anh ta run rẩy hút thuốc, tuyệt vọng chờ ngọn lửa trước mắt tắt đi.
Chỉ đợi cả đêm. So với tâm tình Bạch Niên Cẩm bị trói ở trong xe nhìn Lý Hàn Sinh sống sờ sờ bị thiêu chết năm đó, thì hiện tại anh ta càng khó chịu gấp trăm lần.
Cuối cùng, ngọn lửa rốt cuộc cũng tắt, Lý Thâm Tuyền cũng thấy được thi thể của Bạch Niên Cẩm.
Khiến anh ta không thể tiếp nhận nhất chính là, anh ta lại phát hiện được một sợi xích ở trên chân của Bạch Niên Cẩm. Giống như cái từng nhìn thấy ở nhà của Bạch Niên Cẩm, màu vàng, mỏng nối vào trên một cái vòng, mà cái vòng này lại đeo ở trên chân. Cướp đi mọi khả năng có thể trốn thoát.
“Thằng điên, Bạch Niên Cẩm, cậu là một thằng điên ——” Nước mắt Lý Thâm Tuyền vẫn luôn rơi xuống, đều nói nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng đó chẳng qua là chưa tới điểm đau lòng mà thôi.
Mặc dù là bạn tốt nhất của Bạch Niên Cẩm, Lý Thâm Tuyền cũng chưa bao giờ phát hiện, thật ra bạn của anh ta đã sớm điên rồi, ngay một khắc khi Lý Hàn Sinh chết đi kia, Bạch Niên Cẩm cũng đã không còn là một người bình thường. Mấy năm nay rốt cuộc là chịu đựng như thế nào ở trong căn nhà mà Lý Hàn Sinh qua đời, Lý Thâm Tuyền cũng không dám suy nghĩ. Ngay khi việc báo thù kết thúc, Bạch Niên Cẩm rốt cuộc có thể thở một hơi, thản nhiên mà bước đi lên trên con đường mà y đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Cuối cùng có người muốn đem thi thể Bạch Niên Cẩm đi, lại bị Lý Thâm Tuyền ngăn cản, anh ta nói: “Bạch Niên Cẩm ủy thác tôi xử lý, các anh không cần xen vào.”
Sau đó Lý Thâm Tuyền mang Bạch Niên Cẩm đến nhà tang lễ, hoả táng.
Không cha không mẹ, không con không cái, Bạch Niên Cẩm chỉ có một mình Lý Hàn Sinh, y sống cũng chỉ vì một người.
Địa vị của Bạch Niên Cẩm cao nhưng lễ tang lại đơn sơ, thậm chí không có đến một thân nhân trông linh cữu. Từ hoả táng đến hạ táng, tất cả đều là một mình Lý Thâm Tuyền xử lý.
Lý Thâm Tuyền đặt mộ của Bạch Niên Cẩm ở bên cạnh mộ của Lý Hàn Sinh.
Khi anh ta thắp nhang, trong miệng cứ nhắc mãi, nói cậu ở dưới phải sống cho thật tốt, nếu thầy của cậu chờ cậu thì cậu phải ngoan ngoãn cùng anh ấy đi đầu thai, còn nếu không có chờ, cũng đừng có buồn, nhanh chóng đi qua cầu Nại Hà, chỉ có hai năm nên sẽ đuổi theo kịp thôi.
Anh ta lại nói với Lý Hàn Sinh nói, người này ngốc lắm, mong Lý Hàn Sinh đừng trách cậu ta, cậu ta chỉ là không biết thích anh như thế nào thôi, cũng không ai dạy cậu ta cả.
Thắp nhang xong thì lại đặt mấy đồ cúng khác, Lý Thâm Tuyền hút một điếu thuốc ở trước mộ, sau đó rời đi.
Trên đường trở về, bạn gái anh ta tò mò hỏi chuyện của Bạch Niên Cẩm và Lý Hàn Sinh.
Lý Thâm Tuyền nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện tốt gì, còn chưa bắt đầu, cũng đã kết thúc.”
Bạn gái nghi hoặc.
Lý Thâm Tuyền ôm vai bạn gái anh ta, chậm rãi kể chuyện về Bạch Niên Cẩm mà anh ta biết cho bạn gái mình nghe. Sau khi bạn gái anh ta nghe được đoạn Bạch Niên Cẩm chết đi kia thì rơi lệ, cô nói: “Câu hỏi mà anh hỏi em lúc trước, chính là bởi vì cái này?”
Lý Thâm Tuyền nói: “Đúng vậy.”
“Anh cùng đừng khó chịu quá.” Bạn gái hôn môi anh ta, vẻ mặt ưu sầu lại nhẹ nhàng, cô nói, “Đối với một số người mà nói, sống mới chính là tra tấn.”
Đúng như vậy, đối với Bạch Niên Cẩm mà nói, cái chết là giải thoát, là chuyện nên chúc mừng.
Lý Thâm Tuyền cũng nghĩ thông suốt, anh ta nói: “Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.”
Cô gái cười dịu dàng, cô nói: “Ừm, em cũng cảm ơn anh.”
Hai người nhìn thấy đã đi xa, cảnh vật phía sau cũng nhanh chóng lùi lại..
Trong nghĩa trang cây tùng xanh ngắt, khuôn mặt trên bia mộ của hai người đều là trẻ tuổi và ôn hòa như vậy. Như thể thời gian của bọn họ đã dừng lại vào một đêm tuyết rơi mười năm trước.
Y cõng cậu, tựa như cõng toàn thế giới vậy.
END Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài