Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 28: Thế Giới 2 - Tình yêu của ông chú chân dài (8)

Trong cường độ học tập nặng nề, kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng rất nhanh trôi qua.

Lúc kỳ nghỉ hè gần kết thúc, Bạch La La cùng Bạch Niên Cẩm đến một khu danh lam thắng cảnh gần đó nghỉ mát. Làm giáo viên cũng có một cái phúc lợi khá đặc biệt, chính là mỗi năm đều có hai kỳ nghỉ khá dài có, muốn đi du lịch đâu đó đều rất thuận tiện.

Khu nghĩ dưỡng kia nằm ở trong núi, nhiệt độ không khí mùa hè nóng nhất cũng chỉ ở mức hơn hai mười độ C thôi, không cần phải bật điều hòa cũng có bầu không khí mát mẻ thoải mái.

Lên núi nghỉ dưỡng, Bạch La La mặc một cái áo ba lỗ và một cái quần đùi, dẫn theo Bạch Niên Cẩm xách theo cần câu cùng đi câu cá, nhìn vóc người đang dần nảy nở của Bạch Niên Cẩm, cậu đi cùng trông không giống cha con mà giống anh em hơn. Thật ra tuổi của Lý Hàn Sinh cũng không lớn lắm, trước mắt còn chưa có bạn gái, mà trong phương diện tình cảm cũng chẳng có kinh nghiệm gì, ngược lại cũng giống với Bạch La La.

Cá trong ao cá đều là cá con mà mấy hộ nông gia nuôi thả, Bạch La La ngồi đến gần trưa câu được ba con cá trắm cỏ, nhìn qua tổng cộng cũng được hơn mười cân.

Bạch Niên Cẩm cũng có câu cá, chẳng qua là có hơi không quen tay, cho nên không có thu hoạch gì cả.

Bỏ mấy con cá mới câu được vào trong xô, Bạch La La vừa thu dọn dụng cụ câu cá vừa nghĩ xem tối nay nên nấu món gì. Từ ao cá về, cậu và Bạch Niên Cẩm một trước một sau đi dưới bóng cây xanh râm mát. Nghe tiếng ve sầu ở trên cây kêu không ngừng, chân dẫm lên phiến đá xanh nhẵn bóng, mọi cái nóng mùa hè tựa như đã tan biến hết.

Trước khi nướng cá phải sơ chế rồi tẩm ướp, sơ chế cá đã là chuyện Bạch La La làm rất quen tay, trong nhà cậu mua hải sản gần như đều là cậu xử lý, gϊếŧ gà gϊếŧ vịt đều là cứa một đường là chết.

Lúc Bạch La La làm cá, Bạch Niên Cẩm cầm một cuốn từ điển tiếng anh vừa học thuộc vừa nhìn Bạch La La làm cá.

Bạch La La khá gầy, lại mặc cái áo ba lỗ rộng thùng thình, khi ngồi xổm xuống thỉnh thoảng sẽ lộ ra một đoạn eo trắng noãn, cảnh sắc kia giống y đúc như trong giấc mơ của Bạch Niên Cẩm.

Trên chóp mũi của Bạch Niên Cẩm ra một tần mồ hôi mỏng, bây giờ cũng không nóng, nhưng miệng Bạch Niên Cẩm lại khô khốc. Y nhìn bóng dáng Bạch La La, gần như là muốn lao lên ôm chặt cậu. Nhưng Bạch Niên Cẩm vẫn cố gắng đè ép loại khát vọng này trong lòng, y rũ mắt, tầm mắt chuyển đến cuốn từ điển trong tay.

Mà Bạch La La thì hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia của Bạch Niên Cẩm, cậu nghiêm túc rửa sạch cá rửa lấy hết nội tạng ra, rồi ướp với rượu nấu ăn, hành và gừng, sau đó đi chuẩn bị thêm vài thứ ăn kèm.

Màn đêm buông xuống, bầu trời vẫn sáng tỏ như cũ, sao dày đặc như bức tranh vẽ, mà mặt trăng treo ở giữa ngân hà đầy sao là lại tròn như cái đĩa ngọc, ánh trăng sáng ngời soi rõ con đường nhỏ trên núi.

Bạch La La đi tìm ông chủ mượn bếp nướng với than lửa, nướng cá ngay trong sân.

Bếp than cháy lách tách tỏa ra hơi nóng, đem cá từ từ nướng chín, hương thơm đặc biệt của cá nướng lượn lờ trong không khí, Bạch La La đứng gần bếp than, trên trán bắt đầu nhỏ mồ hôi.

"Nóng lắm hả thầy?" Bạch Niên Cẩm ở bên cạnh hỏi.

"Không nóng." Trên đùi Bạch La La bị muỗi chích một cái, "Em đi lấy giùm thầy chai tinh dầu..."

Bạch Niên Cẩm nói: "Vâng ạ."

Y đi vào nhà rồi rất nhanh lại đi ra, đi đến bên cạnh Bạch La La, động tác rất tự nhiên mà ngồi xổm xuống bên cạnh muốn xoa tinh dầu lên đùi giùm Bạch La La.

Bạch La La có chút ngại ngùng, nói: "Thầy tự làm được rồi."

"Tay thầy dính đầy dầu mỡ kìa." Bạch Niên Cẩm nói, "Em làm cho." Y lấy một chút tinh dầu xoa lên mắt cá chân cho Bạch La La. Là một giáo viên, Bạch La La cũng không đi bộ nhiều, chân nhỏ, bàn chân và mắt cá chân cũng rất tinh tế, Bạch Niên Cẩm dùng một bàn tay cũng có thể bao trọn bàn chân cậu, lúc này chỗ bị muỗi cắn đã sưng thành một cục, Bạch Niên Cẩm tỉ mỉ xoa tinh dầu đều lên.

Bạch Niên Cẩm xoa tinh dầu xong mím môi đứng lên, nói: "Có chỗ nào còn phải xoa nữa không ạ?"

Bạch La La cảm thấy xung quanh còn không ít muỗi đang vo ve xung quanh, cậu nói: "Còn... mà thôi chút nữa thầy tự xoa."

Vì thế Bạch Niên Cẩm lại tiếp tục động tác, xoa đều tinh dầu lên cánh tay, cổ và cẳng chân của Bạch La La một lần. Trên thực tế đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật đến vậy, lúc trước Bạch La La vẫn rất chú ý đến khoảng cách với Bạch Niên Cẩm, dù sao đây cũng là thời điểm thanh thiếu niên đang hình thành tam quan, cậu không muốn để cho Bạch Niên Cẩm hiểu lầm cái gì đó.

Sau khi thoa xong, Bạch Niên Cẩm liền ngồi về chỗ ngồi lúc trước, nhưng ngồi xuống một lát, y lại đặt sách xuống muốn đi WC.

Bạch La La cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nghiêm túc nướng cá.

Nửa giờ sau, cá đã nướng xong, Bạch La La còn nấu thêm canh đậu xanh và bia lạnh để giải nhiệt, cậu đặt cá nướng lên bàn cơm, nói: "Ăn cơm thôi, đói lắm không?"

Bạch Niên Cẩm nói: "Không đói."

Bạch La La cười cười.

Miệng thì nói không đói, nhưng đôi đũa trong tay thì cách nào không dừng được. Cá nướng tươi ngon, thịt béo ngậy. Vì ướp nhiều gia vị hương vị đậm đà, gần như là khử hết mùi tanh của cá. Da cá nướng vàng giòn óng ánh, ăn vào giòn tan trong miệng, thịt cá cũng không bị bở, ớt bột và các lại gia vị rắc lên trên bề mặt trong quá trình nướng trên lửa than đã hoàn toàn hòa quyện vào thịt cá. Các nguyên liệu phụ của cá nướng cũng đều tinh hoa, đậu rang thơm ngon, cà rốt ngon miệng, đậu hủ non trắng mềm, trứng cút chiên giòn đều rất ngon.

Bạch La La vừa ăn vừa uống bia, hỏi Bạch Niên Cẩm lớn lên muốn làm gì.

Bạch Niên Cẩm nói: "Kiếm tiền."

Bạch La La không ngờ Bạch Niên Cẩm sẽ trả lời rõ ràng như vậy, bật cười hỏi lại: "Vậy nếu kiếm được rất nhiều tiền rồi thì sao?"

Bạch Niên Cẩm nghe vậy thì tự hỏi trong chốc lát, nói: "Vậy thì chờ kiếm đủ rồi lại nghĩ tiếp."

Bạch La La ừ một tiếng, nói: "Nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều điều tốt đẹp."

Bạch Niên Cẩm nhìn Bạch La La.

Bạch La La tiếp tục nói: "Cho dù là lúc nào đi chăng nữa, cũng đừng dễ dàng từ bỏ, em muốn gì thì hãy tự mình cố gắng giành lấy." Tuy cậu nói thế, nhưng một chút lực thuyết phục cũng không có, dù sao tính cách của cậu chính là cái loại có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không có ham muốn mãnh liệt nào. Biết thỏa mãn mới cảm thấy hạnh phúc, đại khái chính là tâm tính bình thường của cậu. Loại tính cách như Bạch La La này người ngoài nhìn vào chính là không có chí tiến thủ, nhưng với chính mình thì cậu chỉ cần sống thoải mái là được rồi, quan tâm đến cái nhìn của người khác làm gì.

Bạch Niên Cẩm giật giật yết hầu, rồi lại từ từ gật đầu.

Thật lâu về sau, mỗi khi Bạch La La nhớ lại cái buổi tối ăn cá nướng với Bạch Niên Cẩm này, thật sự hối hận vì chính mình đã tự đào cho mình cái hố sâu như vậy, chẳng những đào hố tự bẫy mình, mà còn rất tích cực nhảy vào.

Hệ thống còn hùa vào nói: "Đúng vậy, sau khi nhảy xuống rồi còn ngửa đầu hỏi tôi có đất để lấp lại không."

Bạch La La: "Im miệng."

Ăn xong cá nướng, hai người mới một trước một sau đi ngủ.

Kỳ nghỉ hè kết thúc, là đến khai giảng.

Một tuần sau khi khai giảng là lúc nhà trường tổ chức họp phụ huynh học sinh, cha mẹ Bạch Niên Cẩm vẫn không có mặt như thường lệ. Nhưng mà thành tích hiện tại của y đã không còn làm cho các giáo viên lo lắng, cho nên chuyện này cứ được cho qua như vậy. Các giáo viên cùng văn phòng với Bạch La La cũng đều rất đồng cảm với đứa nhỏ này, bọn họ cũng đều biết bây giờ Bạch Niên Cẩm đang ở trong nhà Bạch La La, còn nói thầy Lý thật sự là người tốt.

Từ cái nhìn của người ngoài, Bạch La La thật sự là một người tốt, dù sao thì giáo viên nguyện ý đưa học sinh về mình ở, xem như con ruột mà nuôi thì thật sự là không nhiều đâu.

Ngày mười sáu tháng chín, là một ngày cuối tuần.

Bạch La La chuẩn bị đồ ăn sáng cho Bạch Niên Cẩm xong, thì đi ra ngoài.

Hôm nay Bạch Niên Cẩm phải đến trường tự học, nhưng Bạch La La không có tiết dạy nào, cậu đã sớm lên kế hoạch.

Bánh kem đã được đặt trước từ ngày hôm kia, là một chiếc bánh kem ba tầng, Bạch La La biết là cậu và Bạch Niên Cẩm sẽ không ăn hết, nhưng cậu vẫn chọn cái to như vậy. Cậu muốn cho Bạch Niên Cẩm biết, sinh nhật y cũng không thua gì những người khác, cũng có thể được ăn bánh gato xinh đẹp, nhận được món quà mà bản thân thích.

Thấy hệ thống còn đang trầm mê trong đống hạt dưa của nó, Bạch La La hâm mộ nói: "Hệ thống mấy cậu thật tốt, cắn hạt dưa cũng không sợ béo, cũng không sợ bị sâu răng."

Hệ thống im lặng ba giây, rồi yếu ớt đáp: "Nhưng sẽ bị ngốc."

Bạch La La: "Hả?!"

Hệ thống lại nói: "Cậu không biết hả, ăn nhiều hạt dưa sẽ làm suy giảm trí thông minh đó..."

Bạch La La nói: "À, nhưng hình như tôi thấy cậu cũng thường hay cắn hạt dưa mà."

Hệ Thống: "..." Nó cảm thấy vẫn Bạch La La lúc trước dịu dàng hơn.

Mang theo bánh kem, Bạch La La khẽ ngâm nga một bài ca quay về nhà, cậu đặt bánh ngọt xuống bàn, lại đi xuống lầu mua một đống nguyên liệu nấu ăn, định nấu một bữa tiệc lớn.

Cứ vậy vội vàng bận rộn cả buổi sáng, rốt cuộc cũng đến giờ tan học, Bạch La La có chút đứng ngồi không yên đợi ở nhà.

Hệ thống nói: "Không phải chỉ là một cái sinh nhật thôi à, cậu căng thẳng đến mức như vậy làm gì?"

Bạch La La nói: "Lần đầu tiên đều rất căng thẳng..."

Hệ thống: "..."

Mười hai giờ hai mươi, có tiếng mở cửa vang lên, Bạch La La vội đứng dậy, cầm lấy cây pháo giấy mới mua.

Bạch Niên Cẩm vốn đang cảm thấy là lạ sao hôm nay thầy không đáp lời với y, kết quả vừa đi vào phòng khách, đã bị giấy màu bắn lên đầy đầu.

Giọng nói của Bạch La La vang lên bên tai y, cậu nói: "Sinh nhật vui vẻ!!!"

Vẻ mặt của Bạch Niên Cẩm cứng đờ.

Bạch La La nói: "Nào nào, mau bỏ cặp sách xuống, thầy mua cho em một cái bánh kem bự này, em xem xem có thích không?"

Bánh kem có ba tầng, trang trí hoa rất đẹp, ở tầng trên cùng có dòng chữ "Chúc Bạch Niên Cẩm sinh nhật vui vẻ", còn có hai cây nến số một và số sáu cắm bên cạnh.

Khi Bạch Niên Cẩm nhìn thấy cái bánh ngọt kia, gần như là trong phút chốc, nước mắt của y rơi xuống không ngừng.

Bạch La La đã đoán được là Bạch Niên Cẩm sẽ rất vui vẻ, nhưng cậu không ngờ rằng Bạch Niên Cẩm sẽ vui đến bật khóc như thế. Bạch La La vội tiến lên ôm lấy Bạch Niên Cẩm, lấy tay gạt nước mắt y, than thở nói: "Sao lại khóc vậy chứ."

Lần này Bạch Niên Cẩm không giả bộ kiên cường nữa, y chôn mặt trong ngực Bạch La La mà khóc lớn.

Bạch La La cũng không nói gì an ủi y, cậu chỉ đưa tay vỗ nhẹ lưng Bạch La La, cố gắng xoa dịu cảm xúc của Bạch Niên Cẩm. Thật ra Bạch La La có thể nhìn ra Bạch Niên Cẩm vẫn luôn căng cứng bản thân, dù Bạch La La có đối tối với y, nhưng suy cho cùng y vẫn có loại cảm giác đang ăn nhờ ở đậu, sợ mình làm cái gì đó không đúng, sẽ bị đuổi đi. Không dám làm nũng, không dám tùy hứng, đều không dám làm mấy việc mà trẻ con hay làm. Nhưng tình cảm của y đối với Bạch La La vẫn không ngừng lên men, y vẫn cố gồng mình, mãi cho đến lúc này, cuối cùng đã không thể chịu được nữa rồi.

Bạch Niên Cẩm khóc đến cả mặt lem luốc, cả người luôn run rẩy, giống như là muốn khóc đến tắt tiếng mới thôi.

Bạch La La có chút lo lắng, luôn sờ sờ đầu y.

Bạch Niên Cẩm khóc ước chừng mười phút mới dừng lại, sau khi cảm xúc dịu lại, y hình như có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Bạch La La.

Bạch La La nói: "Ngoan, qua ngồi xuống sô pha đi."

Bạch Niên Cẩm đi qua bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bạch La La đi vào WC lấy một chiếc khăn mặt rồi đi vào nhà bếp lấy nước, sau đó đưa cho Bạch La La, để y lau sạch mặt mình. Lúc nhóc con này khóc Bạch La La cũng đau lòng muốn chết, cậu biết Bạch Niên Cẩm chịu nhiều ấm ức, cũng không muốn Bạch Niên Cẩm chịu khổ.

Uống nước xong, Bạch Niên Cẩm cúi đầu nói: "Cảm ơn thầy."

"Ừ, ngoan." Bạch La La xoa đầu y, nói: "Thầy có chuẩn bị quà sinh nhật cho em này." Cậu nói xong, quay qua lấy cái hộp quà nhỏ màu đen trên bàn.

Bạch Niên Cẩm nhận hộp quà rồi cẩn thận mở ra, thấy được món quà mà Bạch La La tặng. Đó là một cái điện thoại thông minh khá đẹp, Bạch Niên Cẩm không biết là nhãn hiệu gì, nhưng y biết có không ít bạn học cũng dùng hiệu này, hơn nữa giá cả còn không rẻ.

"Thầy..." Bạch Niên Cẩm vừa định từ chối, chợt nghe Bạch La La nói: "Đừng từ chối, chờ sau này em kiếm được tiền rồi thì lại trả lại cho thầy là được."

Bạch Niên Cẩm nhìn Bạch La La.

Bạch La La nói: "Em có di động, có chuyện gì liên lạc với thầy cũng tiện."

Bạch Niên Cẩm cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó Bạch La La lắp sim mới vào rồi lưu số điện thoại của mình, cậu cười nói: "Nhận đi."

Bạch Niên Cẩm nhận lấy rồi vâng thật mạnh một tiếng.

Bạch La La cười nói: "Rồi, chúng ta đi ăn bánh kem đi."

Bây giờ Bạch Niên Cẩm mới chuyển mắt qua cái bách kem ba tầng, y nói: "Sao lại mua cái bánh lớn vậy, chúng ta ăn hết được ư."

Bạch La La nói: "Ăn không hết cũng phải mua lớn như vậy, sinh nhật Niên Cẩm của thầy không thể thua kém người khác được."

Nói rồi cậu thắp nến, hát bài ca chúc mừng sinh nhật cho Bạch Niên Cẩm, cuối cùng bảo y mau ước.

Rốt cuộc Bạch Niên Cẩm đã ước cái gì, Bạch La La không biết, nhưng cậu thấy lúc Bạch Niên Cẩm ước xong, có quay qua liếc nhìn cậu một cái. Bạch La La mơ hồ cảm nhận được, có lẽ điều ước của Bạch Niên Cẩm có liên quan gì đó đến cậu.

Ăn mấy miếng bánh kem, hai người bắt đầu ăn bữa chính.

Trên bàn đều là những món ăn mà Bạch Niên Cẩm thích, lần này Bạch Niên Cẩm cũng không do dự nữa, trực tiếp thả bụng ăn uống.

Trên mặt Bạch La La từ đầu đến cuối đều là một vẻ từ ái, theo như hệ thống nói, trên đầu cậu mà có thêm một vòng sáng nữa là phi thăng thành tiên được luôn.

Đây là sinh nhật đầu tiên của Bạch Niên Cẩm được tổ chức từ lúc sinh ra đến giờ. Mẹ Bạch rất hận y, đương nhiên là sẽ không tổ chức sinh nhật cho y, mà thậm chí mỗi năm khi đến ngày này đều sẽ nghĩ cách tìm y gây sự. Bạch Niên Cẩm thậm chí còn nhớ năm trước y đã bị bắt ngủ ở ngoài mấy ngày, y không có tiền để ở khách sạn, chỉ có thể nằm trên ghế dài trong công viên, cũng may thời tiết mùa hè không lạnh, miễn cưỡng có thể sống qua thời gian đó.

Người đã từng ăn đắng ăn khổ, thì chỉ cần một chút đường trên đầu lưỡi cũng có thể ngọt đến tận trong lòng, mà cái Bạch La La cho y chính là một bình mật thật lớn.

Bạch Niên Cẩm không dám tưởng tượng, nếu y mất đi Bạch La La, y sẽ thế nào.

Lúc sắp ăn cơm xong, Bạch La La lại đi vào phòng bếp bưng ra cho Bạch Niên Cẩm một bát mì trường thọ, trứng gà vàng óng được đặt trên mặt sợi mì trắng, nước dùng là nước hầm sương loãng, rắc thêm hành thái xanh biết, tuy không nhiều lắm, nhưng lại có hương thơm nức mũi.

Bạch Niên Cẩm ăn hết, ngay cả nước dùng cũng uống sạch sẽ. Y cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, phát hiện hình như lưng quần mình có hơi chật rồi.

Bạch La La nhìn thấy động tác của Bạch Niên Cẩm, nhịn không được đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của Bạch Niên Cẩm, sau đó nhanh chóng thu tay lại, như chưa có chuyện gì nói: "Đừng ăn no quá."

Bạch Niên Cẩm: "..."

Bạch La La nói: "Đi rửa chén đi."

Bạch Niên Cẩm liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, không nói chuyện, đứng dậy bắt đầu dọn dẹp chén bát.

Bạch La La khẽ khoe khoang với hệ thống: "Bụng Bạch Niên Cẩm mềm thật đấy."

Hệ thống: "..."

Bạch La La nói: "Cảm giác sờ trộm thật tốt."

Hệ thống nói: "Cậu đang phạm tội rồi đó cậu biết không."

Bạch La La oan ức nói: "Tôi chỉ vỗ vỗ bụng một chút thôi chứ có làm gì đâu."

Hệ thống nói: "Tôi chỉ cọ cọ tí thôi chứ không có đi vào."

Bạch La La: "..." Rốt cuộc là đứa nào lập trình ra cái hệ thống này vậy hả.

Sau sinh nhật, Bạch Niên Cẩm đặt tất cả sinh lực lên việc học, y biết, chỉ có học tập mới có thể thay đổi cuộc sống của y một cách tốt đẹp nhất. Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, chẳng qua cũng là do bị cuộc sống ép buột mà thôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, chỉ như chớp mắt, Bạch Niên Cẩm đã đến ở nhà Bạch La La được một năm rồi.

Trong một năm này, chỉ có một chuyện làm cho Bạch La La không tài nào tiếp nhận được, chính là trong bất tri bất giác, Bạch Niên Cẩm đã cao bằng cậu.

Một buổi sáng khi Bạch La La đang đứng làm bữa sáng thì nhận ra điều này, tâm tình của cậu như sắp sụp đổ vậy.

Bạch La La nói: "Vậy cũng nhanh quá rồi?"

Hệ thống nói: "Thấy con trai lớn rồi không phải cậu nên vui vẻ hay sao."

Bạch La La nói: "Vui vẻ thì vui vẻ, nhưng vui xong rồi lại có chút ưu sầu, trong ưu sầu lại có một chút mừng thầm, trong mừng thầm còn có..."

Hệ thống cắt ngang lời nói của Bạch La La nói: "Mấy người học xã hội các cậu nói nhiều thật đấy."

Bạch La la: "..." Học xã hội thì làm sao, học xã hội có ăn gạo nhà mi à.

Sau khi dinh dưỡng đầy đủ, cơ thể Bạch Niên Cẩm có xu hướng cao lên, chắc phải cao đến tận một mét chín.

Nhưng cho dù tâm trạng của Bạch La La thế nào, thì đã cao rồi cũng không thể nào co lại được. Hơn nữa theo vóc dáng cao lên, khuôn mặt Bạch Niên Cẩm cũng có biến hóa, sự tinh xảo của thời thiếu niên đần rút bớt, hình dáng của y bắt đầu càng thêm rõ ràng, dần chuyển thành dáng vẻ người trưởng thành chân chính. Không thể không nói, dáng vẻ này của Bạch Niên Cẩm càng thêm dễ nhìn, mà biểu hiện tiêu biểu của cái điều này chính là, người thổ lộ với y càng ngày càng nhiều.

Còn có giáo viên chuyên đến tìm Bạch La La tố cáo, nói mấy nữ sinh trong lớp bọn họ đều không chú tâm mà học hành cho tốt, trong đầu vậy mà cứ nghĩ sau khi tan học làm sao để tán đổ Bạch Niên Cẩm, nói còn cũng may là Bạch Niên Cẩm ở cùng với Bạch La La, nếu không cứ thế yêu sớm không phải sẽ rất ảnh hưởng đến học tập hay sao.

Đáp lại họ là vẻ mặt vui tươi hớn hở của Bạch La La, cũng không nói gì, thật ra cậu cảm thấy loại chuyện như yêu sớm cũng không có gì không tốt, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi. Học tập cũng không dễ bị ảnh hưởng như vậy. Hơn nữa nói chuyện yêu đương như đánh boss vậy, cứ phải cày điểm kinh nghiệm trước thì mới có thể đánh ra cái kết happy end. Nói đến đánh quái, trong lòng Bạch La La sinh ra một tia khổ sở, bởi vì mình cậu, vẫn còn là một con gà ở thôn tân thủ...

Tình huống của Bạch Niên Cẩm tốt lên, Bạch La La cũng gặp chuyện tốt.

Trong văn phòng có một nữ giáo viên trung niên hơn năm mươi tuổi, cứ kiên trì muốn giới thiệu đối tượng cho Bạch La La.

Bạch La La từ chối nói không cầu đâu ạ, nhưng nữ giáo viên kia lại nói: "Thầy Lý, thầy đừng từ chối vội, cái việc tìm đối tượng này phạm vi càng lớn càng dễ tìm được người tốt mà, cháu gái của tôi là nhân viên công chức, tính tình cũng rất tốt, nhưng mãi vẫn không tìm được người thích hợp, cậu cứ gặp mặt, nói chuyện trước đi xem sao?"

Bạch La La nói: "Thật sự không cần đâu..."

Nhưng thái độ của nữ giáo viên kia vẫn rất kiên quyết, cuối cùng Bạch La La không từ chối được nữa, đành phải kết bạn Wechat trước.

Cô giáo kia nói: "Cuối tuần này thầy không có tiết phải không, hai người đi ăn một bữa cơm đi, hợp hay không nói chuyện rồi mới biết phải không."

Bạch La La thật sự không tìm thấy được lý do để từ chối, dù sao cậu cũng không thể nói cậu thấy mình còn nhỏ không cần lo chuyện đó. Rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý, nghĩ đi xem thôi cũng không mất gì mà.

Bạch La La nói: "Tôi không thể yêu đương ở cái thế giới này được, lỡ yêu rồi không muốn về thì chẳng phải là xong đời à."

Hệ thống: "Nói đi rồi có nhớ được bao nhiêu."

Bạch La La nói: "Nói tiếng người."

Hệ thống nói: "Cậu phải khống chế bản thân đó."

Bạch La La: "..."

Bạch La La ở trong thế giới thực cũng có được làm mai cho vài lần, nhưng cái vận đào hoa của cậu thật sự rất kỳ cục, có mấy lần cậu đều có ấn tượng tốt lẫn nhau với mấy cô gái mà mình xem mắt, kết quả là lần nào cũng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Có cô thì đột nhiên phải đi nước ngoài, có cô thì bạn trai cũ đột nhiên quay đầu trở về tìm, kỳ quái nhất là một cô cậu thích lại đột nhiên mê bán hàng đa cấp, biến mất cả năm mới quay lại. Sau đó mẹ cậu cũng buông tha cho cậu, nói thôi thì tùy duyên đi, thật sự không được thì tìm một người mang thai hộ để cho mẹ ôm cháu là được rồi.

Bạch La La tỏ vẻ rất kiếp sợ đối với trình độ tiến bộ của mẹ mình.

Đã đồng ý rồi, căn cứ trên nguyên tắc tôn trọng con gái người ra, Bạch La La cũng để ý chăm chút bản thân một chút.

Buổi sáng ngảy thứ bảy hôm đó Bạch La La cho Bạch Niên Cẩm thêm tiền tiêu vặt, bảo y ăn trưa ở bên ngoài.

Bạch Niên Cẩm hỏi: "Thầy muốn đi đâu sao?"

Bạch La La nói: "Không có... à thầy có chút việc riêng."

Bạch Niên Cẩm nheo mắt, vẻ nghi ngờ.

Bạch La La sờ sờ sóng mũi mình, nói: "Thầy đi xem mắt..."

Bạch Niên Cẩm: "..."

Bạch La La hỏi: "Em xem cái áo khoác này có đẹp không?"

Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Bạch La La, Bạch Niên Cẩm lạnh giọng đáp: "Đẹp."

Bạch La La cảm thấy giọng điệu này của Bạch Niên Cẩm thật sự là quá qua loa mà, cậu đại khái đoán được cậu nhóc đang bất an, vì thế an ủi nói: "Không có gì đâu, bây giờ thầy cũng không định tìm bạn gái, đừng lo lắng."

Bạch Niên Cẩm im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Là em làm chậm trễ thầy sao?"

Bạch La La: "Không phải đâu."

Bạch Niên Cẩm nói: "Em biết rồi."

Bạch La La bị những lời này của Bạch Niên Cẩm dọa cho kinh hồn bạt vía, cậu nói: "Niên Cẩm, em đừng hiểu lầm, em thật sự không có làm thầy chậm trễ đâu, thầy thật sự không vội mà."

Bạch Niên Cẩm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch La La: "Nếu gặp được cô gái thích hợp, thầy sẽ kết hôn sao?"

Bạch La La nói: "... Chắc vậy."

Bạch Niên Cẩm nói: "Vậy em chúc thầy trăm năm hạnh phúc trước." Y nói xong câu này thì liền đứng dậy đeo cặp sách đi ra ngoài, để lại cho Bạch La La một bóng lưng lạnh lùng.

Bạch La La có chút lo lắng, cậu thấy được phản ứng này của Bạch Niên Cẩm là biểu hiện của việc không có cảm giác an toàn, nhưng cậu phải làm thế nào để cho Bạch Niên Cẩm có cảm giác an toàn đây. Trong cái thế giới này, cậu sẽ không cưới người phụ nữ nào, bởi vì cậu đến đây là để thay đổi vận mệnh của Bạch Niên Cẩm, có thể nói, cậu chính là vì Bạch Niên Cẩm mà sinh ra.

Nhưng Bạch La La không thể nói chuyện này với Bạch Niên Cẩm được, cậu chỉ có thể dùng hành động để cho Bạch Niên Cẩm cảm thấy an tâm, để cho Bạch Niên Cẩm biết, mình sẽ vĩnh viễn không rời khỏi y.

Bạch La La nhíu mày đi ra ngoài, cậu nghĩ, tối về nhất định phải nói chuyện thật tốt với Bạch Niên Cẩm mới được.