Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 9: Thế Giới 1 - Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ (9)

Vương gia binh biến, loại chuyện này dù đặt vào bất cứ triều đại nào, cũng đều là đại sự.

Bạch La La không biết vì sao Tín Vương ở tuyến thế giới gốc không làm ra loại chuyện như binh biến, nhưng bây giờ chuyện đã rồi, không thể cứ ngồi đó mà cứ xoắn xuýt mãi nguyên nhân được.

Hoàng cung bị bao vây, sinh tử của Hoàng Thượng vẫn chưa biết, trong lòng Bạch La La lo lắng không thôi nhưng lại chẳng làm được gì. Ở trong hoàng thành này Viên Phong Yên chỉ là một vương gia nhàn tản không có thực quyền, chính vì thế, dù cho ‘hắn’ có làm ra bao nhiêu chuyện sai trái, thì Hoàng Thượng cũng chưa từng trách tội ‘hắn’.

Bên cạnh Đế Vương, há có thể để người khác ngủ say*? Nếu trong tay vương gia thật sự có quyền lực, thì sao có thể đạt được tín nhiệm của Hoàng Thượng đây.

*Lợi ích của mình, sao có thể chia cho người khác chiếm được.

Sau khi Tín Vương cho người bao vây phủ của Bạch La La, liền giam lỏng cậu lại, triệt để cắt đứt sự liên hệ của cậu với bên ngoài.

Trong lòng Bạch La La vô cùng lo lắng, nhưng sau khi thương lượng với hệ thống thì quyết định không dám manh động, dù sao thì trong tay cậu không có binh quyền, cho dù có ra ngoài, cũng không giúp được hoàng huynh.

Những ngày này bầu không khí trong hoàng thành cực kỳ căng thẳng, dường như chẳng có ai dám ra ngoài, mỗi ngày khi trời bắt đầu sẩm tối, cũng là lúc thi hành giờ giới nghiêm.

Mão Cửu thấy mặt mày Bạch La La cả ngày cứ ủ rủ chau mày, bèn khẽ nói: “Vương gia chớ nên lo lắng quá mức, Thánh Thượng chính là Chân Long Thiên Tử, tự nhiên sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện.”

Bạch La La gượng cười, cậu biết binh biến là một chuyện cực kỳ hung hiểm, chỉ cầu cho hoàng huynh của cậu có thể hóa nguy thành an mà thôi.

Mão Cửu thấy thế, lại chợt hỏi: “Vương gia vào cung tế tự, sao lại trở về sớm như thế?”

Bạch La La nghe xong, lập tức hiểu rõ ẩn ý của Mão Cửu, cậu nói: “Ý của ngươi là…”

Mão Cửu gật đầu: “Hoàng Thượng tất nhiên đã sớm có chuẩn bị.”

Bạch La La lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Mão Cửu nói: “Vương gia, uống thuốc đi, ngài vẫn chưa hết phong hàn đâu, giờ lại lo âu như vậy, ngài phải biết bảo trọng thân thể.”

Bạch La La ho khan vài tiếng, bưng thuốc lên rồi từng ngụm từng ngụm nuốt vào miệng.

Thuốc này có tác dụng an thần, sau khi Bạch La La uống vào thì cả người liền buồn ngủ. Mão Cửu không tiếp tục nói chuyện với Bạch La La nữa mà đi đốt cho cậu một chút hương an thần, làm xong mới tắt đèn rồi lui ra khỏi phòng.

Giấc ngủ này Bạch La La ngủ rất ngon, chẳng qua là cậu lại bị người khác đánh thức.

Cậu vừa mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt hù dọa, Tín Vương vốn chỉ có thể gặp ở trong hoàng cung, hiện giờ lại ngồi trước mặt cậu, cười lạnh mà quan sát cậu, còn Mão Cửu thì bị mấy hắc y nhân áp xuống nền đất, bên khóe miệng còn rỉ tia máu.

“Tỉnh rồi sao?” Tín Vương tuy là ca ca của Bạch La La, nhưng nhỏ hơn Thánh Thượng vài tuổi, nhớ lúc tranh trữ năm đó, hắn ta cũng được xem là thành viên cạnh tranh ưu tú sáng giá.

Nếu không phải đi thua một nước cờ, thì ngôi vị Hoàng Thượng này, e rằng đến cùng còn chưa biết sẽ thuộc về ai đâu.

“Tín Vương điện hạ.” Bạch La La đang muốn đứng dậy, lại chợt thấy toàn thân bủn rủn, cậu ho khan vài tiếng lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Ngươi có ý gì?”

“Thắng làm vua thua làm giặc, thiên cổ chí kim luôn không thay đổi.” Tín Vương không đáp lời, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch La La, nói: “Ta thua, ta đáng chết.”

Bạch La La lại ho khan vài tiếng.

Tín Vương đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch La La, duỗi ngón tay nâng cằm của cậu lên, tỉ mỉ ngắm nghía, sau đó nói: “Ta ngược lại thật hiếu kì, một người lãnh tình lãnh huyết như hắn, sao có thể sủng một tên phế vật như ngươi.”

Không thể không nói, bối phận hoàng tử hoàng tôn như Bạch La La, không ai kém ai, ngay cả dáng vẻ phóng khoáng này của Tín Vương, cũng thật tuấn mỹ vô song.

Bạch La La không đáp lại, cậu biết nói gì đây, chẳng lẽ nói rằng do cậu tốt số nên mới có người ca ca tốt như thế, vậy nên ngươi cứ đánh ta đi? Nếu lời này lỡ thoát ra khỏi miệng, chỉ sợ rằng Tín Vương sẽ thật sự cho cậu một trận a.

“Nhưng mà chuyện trong thế gian, ai có thể đoán trước được đây?” Tín Vương tự lẩm bẩm, hắn ta nói: “Hôm qua ta đã thua, sao ngươi biết hôm nay ta lại tiếp tục thua nữa?”

Bạch La La cảm thấy Tín Vương có chút khác lạ, chẳng lẽ do hắn ta binh biến thất bại, dẫn đễn hỏng não chăng? Nhưng nếu binh biến thất bại, hắn ta không thể nào hoàn hảo chẳng chút tổn hại mà đi ra khỏi hoàng cung như thế.

Chưa đợi Bạch La La hiểu thấu, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh bén nhọn của thái giám nội cung, thái giám kia nói: “Mời Túc Vương điện hạ lập tức tiến cung!”

Bạch La La vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thái giám này đương nhiên là biết Tín Vương điện hạ cũng đang ở trong phòng, cho nên không dám tiến vào, chuyện này, rốt cuộc là thế nào, Tín Vương binh biến thành công, hay là thất bại đây?

Ngay tại thời khắc Bạch La La thấy những tên hắc y nhân kia cưỡng ép lột y phục của Mão Cửu xuống.

Bạch La La liền khàn giọng lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì y! Đừng đυ.ng vào y!”

Tín Vương nghe vậy, trào phùng cười, nói: “Vương gia, ngươi trước hết tự lo cho chính mình đi!”

Bạch La La còn tưởng bọn họ muốn làm gì Mão Cửu, nhưng khi thấy bọn họ lấy y phục của cậu ném đến trước mặt Mão Cửu, thì cậu mới ngộ ra ý định của bọn họ.

Bạch La La: “Ngươi…”

Tín Vương thấy sắc mặt trắng bệch của Bạch La La, biết cậu đã hiểu được ý của mình, bèn lạnh lùng nói: “Thứ mà ta muốn hắn không chịu cho ta, vậy thứ mà hắn muốn, ta cũng sẽ không cho hắn.”

Mão Cửu bị cưỡng ép đổi y phục xong, Tín Vương liền trực tiếp rút kiếm ra chỉ vào Bạch La La, hắn ta nói với Mão Cửu: “Nếu ngươi ở trước mặt Hoàng Thượng dám làm điều gì dại dột, thì vĩnh viễn đường mơ nhìn thấy chủ tử của ngươi nữa.”

Bấy giờ sắc mặt của Mão Cửu và Bạch La La y hệt nhau, y cắn răng gọi một tiếng vương gia.

Tín Vương hả hê cười, nhưng trong nét cười lại ngậm nước mắt, hắn ta nói: “Ngươi càng muốn, ta lại càng không cho!”

Lời nói vừa dứt, Mão Cửu lập tức bị người dẫn ra ngoài.

Bạch La La cảm thấy Tín Vương đúng là kẻ điên, cậu nói: “Hoàng huynh của ta là người thông minh như vậy, sao lại không thể nhận ra Mão Cửu đang giả dạng được!”

Tín Vương lạnh lùng nói: “Giả như hắn sắp chết?”

Bạch La La sững sờ.

Tín Vương nói: “Một kẻ hấp hối đợi chết, còn thông minh như thế sao?”

Bạch La La cảm thấy trước mắt tất cả đều cực kỳ hoang đường, cậu nhẫn nhịn nửa ngày, mới thốt ra một câu: “Không phải ngươi thích hoàng huynh chứ?”

Thanh kiếm trên tay Tín Vương dao động, vô tình rạch một vết trên khuôn mặt của Bạch La La. Động tác này gần như đã cho Bạch La La câu trả lời rõ ràng.

Bạch La La nói với hệ thống: “Ta cảm thấy ta hình như biết được thâm cung bí sử gì đấy của Hoàng Gia rồi.”

Hệ thống lạnh lùng nói: “Biết càng nhiều chết càng nhanh.”

Bạch La La nói: “Chết sớm nghỉ sớm.”

Hệ thống nói: “Chết sớm quá cẩn thận bị trừ tiền.”

Bạch La La suy nghĩ một hồi, cảm thấy nói vậy cũng đúng, cậu ở thế giới này bươn chải khổ sở như thế, cứ như vậy mà chết đi đích xác là lỗ quá rồi.

Tín Vương thấy vẻ mặt của Bạch La La, chợt thẹn quá hóa giận nói: “Sao ta có thể thích hắn chứ? Hai huynh đệ các ngươi, ai cũng đều đáng ghét như nhau.”

Bạch La La tủi thân rồi, nghĩ thầm đại huynh đệ à bọn ta có làm gì ngươi đâu, ngươi hủy dung của ta thì sao, ta vẫn chưa tìm ngươi tính sổ đấy.

Tín Vương lạnh lùng nói: “Chờ đi, sắp có trò hay để xem rồi.”

Hai người ngồi trong phòng một canh giờ, đợi đến lúc trời sắp sáng, trong hoàng thành chợt vang lên một tiếng chuông. Tiếng chuông kia liên miên không dứt, cứ như sẽ vang vọng mãi mãi.

Từ thời khắc tiếng chuông vang lên, sắc mặt của Tín Vương từng tấc lại từng tấc đanh lại, hắn ta trầm mặc nhìn từng áng mây rạng đông bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng lại thê lương.

Sau đó có người đến gõ cửa, Tín Vương thản nhiên gọi gã vào.

Người kia sau khi hành lễ, liền liếc mắt nhìn Bạch La La không mặc y phục trên giường.

“Nói đi.” Tín Vương không đặt Bạch La La vào mắt, bởi vậy cũng không tránh cậu.

“Hoàng Thượng băng hà.” Người kia mặc y phục của thị vệ nội cung, quỳ xuống nói; “Đã truyền vương vị lại cho Túc Vương điện hạ.”

“Ta đã biết.” Tín Vương cười lạnh.

Người kia không dám lên tiếng.

Tín Vương chớp mắt, cười, hắn ta nói: “Nếu hắn ở dưới đó biết được người kế thừa vương vị không phải là đệ đệ của mình, mà là một tên ảnh vệ đê tiện thì hắn sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào đây, thật đáng tiếc, hắn ngược lại vĩnh viễn không thể nào biết được.”

Bạch La La nhìn nét cười của Tín Vương, băn khoăn cảm thấy dường như là hắn ta đang khóc.

Tín Vương tiếp tục nói: “Đi thôi, chậm thêm chút nữa, trong thành sẽ đến giờ giới nghiêm.”

Hắn ta vung kiếm lên, vài thị vệ sau lưng Bạch La La, lập tức xách Bạch La La từ trên giường đặt lên xe.

Cả người Bạch La La vô lực nằm trên xe ngựa, thấy Tín Vương cũng ngồi vào, cậu trông mong hỏi Tín Vương: “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Tín Vương nâng tay lên sờ mặt Bạch La La, cười lạnh nói: “Đương nhiên là dẫn ngươi đến chốn bồng lai.”

Bạch La La: “...” Cậu nhìn gương mặt của Tín Vương, không thể nào đoán được suy nghĩ của hắn ta như cái hệ thống chuyên lừa người khác trong đầu.

Vì phòng ngừa Bạch La La lên tiếng, Tín Vương còn nhét thêm một tấm vải bố vào trong miệng cậu.

Theo lý mà nói, trong hoàng thành lúc này cấm vệ nên canh giữ nghiêm ngặt, nhưng Tín Vương lại có thể dễ dàng ra khỏi thành, thậm chí là cả đoạn đường không một ai tiến đến kiểm tra. Huống chi, hắn ta còn dẫn theo một người như Bạch La La đi ra khỏi thành.

Cứ thế, Bạch La La bị nhốt trong xe ngựa, bỗng dưng bị bắt rời khỏi quê hương của mình, bắt đầu kiếp sống xếp gạch.

Trên đường đi, sắc mặt của Tín Vương không tính là tốt đẹp gì, có thể nói là còn tệ hơn so với Bạch La La nữa, gần như là không có chút huyết sắc nào, rời khỏi vương thành hai ngày, bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi.

Bạch La La ra khỏi xe ngựa, nhìn xung quanh liền ngạc nhiên không thôi, cậu nói: “Ngươi muốn nhốt ta ở nơi này sao?”

Tín Vương nói: “Đúng.”

Bạch La La im lặng nửa ngày, nói: “Ngươi sẽ không xuống tóc của ta chứ.”

Tín Vương cười lạnh nhìn Bạch La la, chỉ vào bảng hiệu, nói: “Không xuống tóc làm sao có thể trở thành hòa thượng?”

Bạch La La: “...” Cậu nhìn ba chữ Bàn Nhước Tự, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống.

Bạch La La nói với hệ thống: “Ta còn là hài tử, sao hắn ta lại có thể đối xử với ta như thế hả?”

Hệ thống nói: “Vì hắn ta làm gì có sở thích luyến đồng.”

Bạch La La: “...” Ngươi đã triệt để mất đi ta, thật sự đó.