Vì Một Thế Giới Hài Hoà Mà Phấn Đấu

Chương 7: Thế Giới 1 - Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ (7)

Đối với Bạch La La mà nói năm mới vĩnh viễn luôn là ngày lễ quan trọng nhất.

Cho dù là khi xuyên vào các tiểu thế giới, hay là ở thế giới gốc của cậu, các ngày lễ đều phải ăn mừng thật long trọng.

Trong Vương phủ tràn đầy không khí vui vẻ mừng năm mới, trên cửa sổ dán hoa giấy đỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, đèn l*иg đỏ rực treo khắp các viện, ngoài cổng dán câu đối xuân, ngay cả y phục cũng muôn phần diễm sắc.

Bạch La La ngồi bên cạnh đống lửa ăn khoai lang vừa được nướng chín.

Củ khoai vừa ngọt lại vừa mềm, trong mùa đông giá rét mà nuốt nó vào bụng thì chẳng còn gì tuyệt hơn.

Bạch La La ăn liền hai củ, chuẩn bị lấy củ thứ ba thì quản gia nhà cậu liền thâm sâu nhắc nhở: “Vương gia, lát nữa hoàng thượng đến, ngài ăn nhiều như vậy, chốc nữa lại ăn không được mất.”

Lúc này Bạch La La mới luyến tiếc mà thu tay về.

Mão Cửu thì ngược lại không có nhiều lo lắng như Bạch La La, đây chính là thời điểm y phát dục, ngày thường vẫn luôn ăn được rất nhiều, cho dù là ăn ba bốn củ khoai cũng không ảnh hưởng gì, muốn ăn thêm còn được.

Thế là Bạch La La liền dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn Mão Cửu ăn.

Ngón tay của Mão Cửu thon dài, khớp xương rõ ràng, chỉ lột vỏ khoai lang thôi mà nhìn cũng rất đẹp mắt, nếu ở hiện đại, thì có thể làm người mẫu bàn tay đi.

Bạch La La lại nhìn bàn tay của mình, so với Mão Cửu thì tay của cậu nhiều thịt hơn một chút, trắng hơn một chút. Có điều là một nam nhân, cần trắng như vậy để làm gì chứ, chuyển sang màu lúa mạch là vừa đẹp.

Mão Cửu lột vỏ xong, đưa khoai lang đến miệng cắn một miếng hết nửa củ. Trên môi y dính đầy vụn khoai, y bèn le lưỡi ra liếʍ, Bạch La La nhìn thấy cảnh này thì trái tim không hiểu sao lại đập mạnh một cái.

Nhưng cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ lẩm bẩm phải để Mão Cửu ăn ít lại một chút, không khéo buổi tối lại ăn không ngon.

Quản gia không mặn không nhạt nhắc nhở Bạch La La, nói là với sức ăn của Mão Cửu thì Vương gia ngài không cần phải lo lắng, cho dù có ăn thêm hai củ, thì buổi tối vẫn có thể ăn cơm như thường.

Ánh mắt của Bạch La La càng thêm tủi hờn.

Theo lý thuyết thì hôm nay Hoàng Thượng sẽ tới Vương phủ ăn một bữa cơm, mà thức ăn trong bữa cơm đó tuyệt đối đều thuộc hàng thượng phẩm, nhưng bây giờ Bạch La La không thể nào vui nổi. Bởi vì mỗi lần gặp Hoàng Thượng, cậu đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ thân phận này bị vạch trần.

Không thể không nói, nhân viên tác nghiệp thực sự rất cực khổ.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lúc Hoàng Thượng đến, trời đã hoàn toàn tối mịt.

Bạch La La thi lễ, rồi ngồi vào bàn cùng hoàng huynh.

Không biết có phải là do thời tiết gần đây quá lạnh hay không, mà sắc mặt hoàng huynh của cậu có vẻ không được tốt lắm, khi ăn cơm còn khục khặc ho khan.

Bạch La mở lời hỏi hắn, hắn lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên nói là nhiễm phong hàn.

Trên bàn mặc dù là đồ ăn gia đình bình thường, nhưng đều được làm cực kỳ tinh xảo, hương vị cũng cực kỳ vừa ý. Nhưng Bạch La La và hoàng huynh đều không động đũa, vì Bạch La La ăn khoai lang quá nhiều, còn vị hoàng huynh kia của cậu thì giống như là khẩu vị có vấn đề.

Trong lúc dùng cơm, không thể không có một bình rượu ấm để kế bên, dùng để nhấm nháp.

Rượu là rượu thuốc, sau khi được đun lên, cảm giác cay nồng hoàn toàn bị áp xuống, không khác gì nước trái cây. Bạch La La khá mê rượu, cho nên uống hơi nhiều một chú, trên mặt giờ đây đã ửng hồng hây hây.

Hoàng huynh của cậu nói: “Nghe nói mấy tháng trước, tỷ đệ con của Võ lâm minh chủ Đỗ gia tìm đến cửa?”

Bạch La La trầm giọng đáp đúng.

Hoàng Thượng nói: “Đệ đó, đúng là người nào cũng dám trêu chọc.”

Bạch La La nở nụ cười lúng túng.

Hai người lại ăn với nhau một hồi, Hoàng Thượng giống như là cố ý nói: “Tên thị vệ có tướng mạo giống đệ như đúc đâu? Sao không nhìn thấy y.”

Bạch La La rất thức thời tiếp lời, cậu nói: “Nếu hoàng huynh muốn gặp y, thần đệ sẽ gọi y đến.”

Hoàng Thượng vuốt nhẹ chén rượu, gật đầu: “Gọi đến đi.”

Hoàng Thượng đã mở miệng, mặc dù Bạch La La có hơi thấp thỏm ở trong lòng, nhưng vẫn gọi Mão Cửu đến.

Mão Cửu bước đến thi lễ, Hoàng Thượng quan sát y một chút rồi thản nhiên nói: “Ngẩng đầu lên.”

Mão Cửu từ từ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt gần như là giống y đúc với Bạch La La. Nếu y và cậu không chênh nhau mấy tuổi, chỉ sợ mọi người sẽ nghi ngờ thân thế của y có liên quan đến Hoàng tộc đâu.

“Thế gian này thế mà lại có người giống nhau đến vậy.” Hoàng Thượng uống một ngụm rượu, hứng thú nói: “Thật thú vị.”

Bạch La La chỉ cười không nói gì.

Hoàng Thượng nói: “Có điều ta cũng lười quản đệ, nếu đệ chỉ muốn vui đùa mà nuôi ở bên người thì không sao.” Hắn nói xong, ánh mắt lãnh đạm nhìn Mão Cửu, cho y lui xuống.

Mão Cửu đứng lên lui ra ngoài.

Bạch La La thấy vẻ mặt của Hoàng Thượng như vậy thì sợ có điều bất trắc, nhanh chóng xổ ra lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng mới làm sắc mặt của Hoàng Thượng hòa hoãn hơn đôi phần, rồi hỏi Bạch La La một câu mà cậu không thể nào đáp lại được, Hoàng Thượng hỏi: “Dáng vẻ giống đệ như vậy, sao có thể hạ thủ được?”

Bạch La La: “…” Ta cũng muốn hỏi Viên Phong Yên lắm chứ, ha ha.

Độ mạnh của rượu thuốc khá lớn, tửu lượng của Bạch La La không thể nói là quá tốt, cuối cùng cũng khiến cho đầu óc của cậu mơ mơ hồ hồ.

Hoàng Thượng có tửu lượng không tệ, chẳng qua là cứ ho khan mãi, cho nên không uống quá nhiều.

Lúc quản gia nâng Bạch La La đã say chuẩn bị trở về, thì Hoàng Thượng bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Thi vệ kia ở bên cạnh hắn bao lâu rồi.”

Quản gia cúi thấp đầu, nói: “Khoảng chừng nửa năm.”

Hoàng Thượng gật đầu, không nói gì nữa.

Quản gia không biết Hoàng Thượng hỏi vậy là có ý gì, nên chỉ đứng tại chỗ không dám động đậy.

Thẳng đến khi Hoàng Thượng phất tay, để quản gia nâng Bạch La La vào phòng.

Bạch La La thật sự là không say, rượu thuốc này chỉ khiến cho cơ thể của cậu nóng lên, mặt đỏ ửng giống như tôm luộc mà thôi.

Sau khi quản gia đỡ cậu lên giường, chuẩn bị giúp Bạch La La thay y phục thì thấy Mão Cửu đi từ phòng bên cạnh ra nói: “Để ta.”

Quản gia quay đầu nhìn Mão Cửu cầm khăn thấm nước nóng, rồi lại nhìn Bạch La La nằm trên giường, hơi do dự một chút nhưng vẫn lui ra ngoài.

Mão Cửu nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi cúi đầu nhìn về phía Bạch La La dường như đã ngủ say.

“Vương gia.” Mão Cửu ôn nhu gọi một tiếng.

Đương nhiên là Bạch La La sẽ không đáp lại.

Mão Cửu đặt ngón tay lên môi của Bạch La La, nói: “Rốt cuộc, ngài xem ta là gì đây.”

Bạch La La bị sờ đến khó chịu, thế là tủi thân hừ hừ.

Mão Cửu không nói gì nữa, y ngồi xuống bên mép giường, rồi, động tác kế tiếp của y là cúi đầu xuống, ấn môi mình lên môi của Bạch La La.

Hai bờ môi chạm vào nhau, Mão Cửu ngửi được một luồng hơi đậm mùi rượu, nhưng y vẫn không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn khiến cho y mê mẩm mà hôn sâu hơn.

Hô hấp của Bạch La La rối loạn, hai tay bắt đầu đẩy ra theo bản năng.

Mão Cửu đè tay Bạch La La xuống, nghiêm túc hôn tiếp, kỹ thật hôn của y cực kỳ trục trắc, có điều việc này cũng không ảnh hưởng đến tiến độ hôn của y.

Nụ hôn kết thúc, Bạch La La và Mão Cửu đều thở gấp, Bạch La La lầm bầm hai câu, Mão Cửu liếʍ liếʍ môi.

“Thì ra là hương vị này.” Mão Cửu dùng khăn nóng lau đi mồ hôi trên trán của Bạch La La, trong mắt đều là ánh sáng, y nói: “Vương gia, hương vị này còn ngọt hơn cả khoai lang nướng nữa.”

Bạch La La rất ít khi uống rượu, cho nên sau khi uống say thì phản ứng sẽ cực kỳ lớn.

Hôm sau, Bạch La La vừa mở mắt ra, liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, hít hà mấy tiếng than đau, nhích tới nhích lui.

Chợt Bạch La La trợn tròn mắt, thấy Mão Cửu đang bị cậu ôm trong ngực, mặc dù y phục của hai người đều vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tư thế thân mật này cũng đủ khiến Bạch La La âm thầm đổ mồ hôi.

Cậu lập tức chạy đi hỏi hệ thống: “Tối qua ta không làm gì Mão Cửu chứ?”

Hệ thống đáp: “Cậu sờ soạng ngực của y.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống nói: “Còn bóp eo y.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống thở dài một tiếng: “Chuyện nên làm đều đã làm, không nên làm cũng làm hết rồi.”

Bạch La La cảm thấy bàn tay của mình đang đặt trên mông Mão Cửu sắp bốc cháy rồi.

Hệ thống nói: “Không ngờ cậu lại là một công chức như vậy.”

Bạch La La chảy xuống hai hàng nước mắt bi thương, cậu nói: “Ta có lỗi với số tiền lương mà quốc gia đã phát cho ta.”

Hệ thống nói: “Hờ hờ, ta chọc cậu cho vui thôi.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống nói: “Thật ra thì cậu chỉ sờ mông người ta mà thôi.”

Bạch La La thiếu chút nữa đã bị hệ thống này chọc cho tức chết, nói: “Hệ thống các ngươi đều như thế à?”

Hệ thống nói: “Đúng vậy, không thích ta thì xong thế giới này cậu có thể thay một hệ thống khác nha.”

Bạch La La: “…” Ngọa tào, hệ thống ở thế giới trước cũng đã nói với cậu như thế, thế đạo này đến hệ thống cũng đều thú vị như thế à?

Bạch La La còn đang đau đầu thì người trong ngực cậu đã tỉnh lại.

Mão Cửu so với Bạch La La bình tĩnh hơn nhiều, còn không quên vấn an Bạch La La: “Vương gia, sớm an.”

Bạch La La cười, nói: “Sớm, sớm an.”

Sau đó, Bạch La La liền nằm giả chết trên giường, nhìn Mão Cửu đứng dậy mặc y phục, mặt không đổi sắc mà chuẩn bị đi luyện võ.

Mắt thấy Mão Cửu đã sắp đẩy cửa đi ra ngoài, Bạch La La nhịn không được nữa, hỏi: “Mão Cửu, tối qua chúng ta...”

Mão Cửu chớp mắt, dường như là không hiểu: “Tối qua làm sao vậy vương gia?”

Bạch La La lắp ba lắp bắp nói: “Tối qua chúng ta có xảy ra chuyện gì không?”

Động tác của Mão Cửu ngừng lại, lập tức chần chờ nói: “Ta và vương gia không xảy ra chuyện gì hết.”

Bạch La La xác nhận lại: “Thật sao?”

Mão Cửu trả lời: “Là thật.”

Vẻ mặt của Bạch La La vẫn còn chút ngập ngừng, cậu nuốt nước bọt, sau đó nhỏ giọng hỏi tiếp một câu: “Vậy môi của ngươi tại sao lại rách?”

Mão Cửu vươn tay sờ môi bị rách của mình, thản nhiên nói: “Chắc là do hôm qua ta không cẩn thận cắn rách.”

Bạch La La nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”

Mão Cửu ôn thanh nói: “Là thật.” Ánh mắt của y thật ôn nhu, khiến cho Bạch La La có ảo giác cảm thấy mình là đồ rác rưởi.

Sau đó Mão Cửu liền đi ra ngoài, động tác đóng cửa cũng nhẹ nhàng không kém.

Bạch La La đầu tóc rối bời ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: “Hệ thống, ta thật sự không làm gì Mão Cửu chứ.”

Hệ thống nói: “Không có.”

Bạch La La nhẹ nhàng thở ra.

Chính là hệ thống không nói cho Bạch La La biết – từ đầu đến cuối, Bạch La La đích thật là không làm gì Mão Cửu cả, còn về phần Mão Cửu có làm gì Bạch La La hay không, thì đó lại là một chuyện khác nga.

Bất quá đã thích hóng chuyện thì không bao giờ chê chuyện lớn nga.

Lúc ăn điểm tâm, quanh người Bạch La La đều là mây đen vần vũ, hệ thống của cậu cứ luôn hát trong đầu cậu một câu: “Tối hôm ấy, ngươi không chối từ ta, tối hôm ấy, ngươi thương hại ta.”

Bạch La La: “Ngươi được rồi đấy.”

Hệ thống nói: “Đừng lo lắng mà, kỳ thật là các cậu không xảy ra chuyện gì cả.”

Bạch La La: “…” Cậu vốn cảm thấy giữa cậu và Mão Cửu không xảy ra chuyện gì hết, nhưng cái hệ thống ngáo ngáo này cứ nhắc đi nhắc lại như vậy, làm cho cậu cứ thấp thõm không yên.

Hệ thống còn an ủi cậu, nói: “Đừng sợ nè, chơi gay cũng khá phù hợp với giá trị quan của chủ nghĩ xã hội đó, xưa nay chúng ta đều không kỳ thị xu hướng tính dục của người khác nha.”

Bạch La La: “Nhưng mà ta chỉ thích tiểu cô nương nhỏ xinh dễ thương thôi!”

Hệ thống cười thâm sâu, nói: “Sao cậu biết người mà bản thân thích nhất định cứ phải là một tiểu cô nương bé bỏng hử.”

Bạch La La: “…”

Hệ thống im lặng một hồi, lại muốn tâm sự với cậu, hỏi mối tình đầu của cậu bắt đầu từ lúc nào.

Bạch La La biết hệ thống của thế giới này là một tên nhiều chuyện, không để ý đến nó thì chắc chắn là nó sẽ quấy phá không ngừng, thế là cậu dù không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phải trả lời, nói: “Lâu lắm rồi, là bạn gái thời tiểu học của ta, tiểu cô nương rất đáng yêu, bây giờ nhớ lại ta đều…”

Hệ thống nghe xong, đáp lại một câu: “Bóc lịch ba năm, cao nhất là tử hình.”

Bạch La La: “…” Ni mã, cậu làm xong nhiệm vụ ở thế giới này rồi thì nhất định phải đổi hệ thống aaa...

Bữa cơm này Bạch La La ăn đến nội thương, cậu cơm nước xong xuôi, rầu rĩ ngồi trong phòng gặm quả hạch, còn Mão Cửu thì luyện võ ở bên ngoài.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, vậy mà Mão Cửu lại chưa chưa từng nghỉ ngơi, an nhàn một ngày.

Bạch La La sợ y bị đông lạnh, nên muốn để tháng sau cho y nghỉ ngơi, không ngờ là Mão Cửu lại lắc đầu từ chối, nói là không chăm chỉ luyện tập thì sẽ không tiến bộ, huống hồ gì y đã tập thành thói quen rồi.

Hai người sống bên nhau đã hơn nửa năm, Bạch La La gần như là đã triệt tiêu được bản năng của một ảnh vệ từ trên người của Mão Cửu.

Khoảng thời gian sống không giống con người, làm việc hơn mười tám tiếng mỗi ngày, không có ngũ hiểm nhất kim, càng không được thưởng tiền tăng ca, hơn nữa còn tìm lao động trẻ em, hoàn cảnh mười phần đáng lo a. Mà bởi vì công việc của ảnh vệ nguy hiểm ở mức độ cao, tỷ lệ thương tổn cũng cực kỳ cao, cho nên những ảnh vệ ở tầng đáy chót đã mười năm đều muốn đổi việc.

May mà Bạch La La sau khi nhận Mão Cửu về, đã nhanh chóng xử lý ám thương trên người y, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Bên ngoài tuyết lại rơi.

Bạch La la ngồi bên cạnh bếp lò nhỏ, khoác trên người chiếc áo choàng làm bằng da hổ, trước bàn có rất nhiều đồ ăn vặt và họa bản để giúp cậu gϊếŧ thời gian, cửa sổ trong phòng mở hé, chỉ cần cậu nghiêng đầu, là có thể lập tức nhìn thấy Mão Cửu đang luyện võ trong sân.

Nhịp điệu cuộc sống bình thản như vậy thật khiến người thỏa mãn, nếu như có thể, Bạch La La tình nguyện một năm này cứ như vậy mà trôi qua.

Nhưng, hiển nhiên là làm một Vương gia, Viên Phong Yên không thể nào an nhàn như thế được.

Mắt thấy thời điểm cuối năm sắp đến, người tới bái phỏng Bạch La La cứ nối đuôi nhau không ngừng.

Có người thì chỉ cần quản gia tiếp đãi, có người thì cần Bạch La La phải đích thân tiếp đãi. Còn Mão Cửu, Bạch La La vì phòng ngừa phiền phức nào đó sẽ xuất hiện, lại cho y đeo mặt nạ lên, miễn cho bị người hữu tân nhìn thấy lại đàm tiếu lung tung.

Thơi gian bận bịu cứ như thế mà kéo dài đến nửa tháng, mắt thấy dư vị năm mới càng ngày càng đượm, Bạch La La tìm thời gian rảnh rỗi, dẫn Mão Cửu ra ngoài đi dạo.

Thời gian trước tết, là thời gian tấp nập giao thương ở cổ đại.

Có tiền hay không có tiền đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ chuẩn bị đồ tết, dù sao thì đây cũng là khoảng thời gian quan trọng nhất trong một năm làm lụng vất vả đâu.

Chuyện trong Vương phủ đều được một tay quản gia xử ly thật chu toàn, cho nên cậu không cần lo lắng gì nữa. Lần này ra ngoài chỉ để dạo chơi, bởi vậy mới đem theo một mình Mão Cửu mà thôi.

Nửa năm trôi qua, vóc dáng của Mão Cửu cứ vùn vυ't tăng lên, gương mặt cũng đã dần rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, càng ngày càng tương tự với Bạch La La hơn.

Tuyết đọng dày đặc trên con đường lát đá, hai bên đường là hàng gánh chen chúc nhau.

Bạch La La hết nhìn đông lại nhìn tây, đối với mọi thứ xung quanh đều cảm thấy hứng thú, cậu nhìn thấy kẹo đường được nặn thành nhiều hình dạng trải bán ở ven đường, bèn hỏi Mão Cửu đã từng thử qua kẹo đường hay chưa.

Mão Cửu khẽ lắc đầu.

Bạch La La cười nói: “Vậy ta sẽ mua cho ngươi một cái.”

Kẹo đường được nặn rất khéo léo tinh xảo, nhìn rất sống động, rất đẹp.

Bạch La La nói Mão Cửu gỡ mặt nạ xuống, sau đó lại bảo chủ sạp nặn kẹo đường theo hình dáng của y.

Chủ sạp nhìn thấy tướng mạo của Mão Cửu, cười nói: “Vị này chính là bào đệ của khách quan sao? Dáng vẻ giống nhau thật.”

Mão Cửu chuẩn bị mở miệng phủ nhận lại nghe Bạch La La chầm chậm nói: “Đúng vậy, đây là đệ đệ của ta.”

Chủ sạp cười nói: “Vậy thì cứ nặn một đôi đi?”

Bạch La La suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cũng được.”

Chân tay của chủ sạp thật lưu loát nặn hai thanh kẹo đường có hình dạng giống nhau như đúng, sau đó đưa cho Bạch La La và Mão Cửu mỗi người một cái.

Bạch La La nhìn kẹo đường trong tay mình, thích thú hỏi: “Thế này thì làm sao phân biệt được ta là cái nào, y là cái nào?”

Chủ sạp cười nói: “Khách quan nhìn này, kẹo đường cao hơn một chút chính là khách quan a, còn đệ đệ của ngươi thì thấp hơn một chút.”

Bạch La La nghe vậy, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Tiếp đó, Bạch La La lại mua cho Mão Cửu một chút đồ ăn vặt, kẹo hồ lô, bánh quả, trái cây chiên giòn v.v… Mão Cửu không từ chối, đều cầm hết ở trên tay.

Bạch La La thấy y chỉ cầm mà không ăn, liền cười nói: “Ăn đi chứ, nếu không ăn thì không cầm nổi đâu.”

Mão Cửu lúc này mới cẩn thận cắn một miếng mứt quả, đường phèn thanh ngọt tan trong miệng, cắn vỡ vỏ bọc đường, một vị chua chua ngọt ngọt của quả mận bắc tản ra, đôi mắt của Mão Cửu nheo lại, dường như là vì quá chua.

Bạch La La cười tươi rói nhìn y, hỏi: “Ngon không?”

Mão Cửu hàm hồ nói: “Ngon lắm.” Bên môi y có dính chút vụn đường, bèn lè lưỡi liếʍ quanh vành môi một vòng.

Bạch La La thấy vậy, chợt hỏi: “Mão Cửu này, ngươi thích ăn kẹo hồ lô này à?”

Mão Cửu gật đầu, sau đó lại ăn tiếp.

Đến cuối cùng thì y vẫn chỉ là một thiếu niên mới lớn mà thôi, mặc dù lúc mới ở chung thì y đã rất cẩn thận mà đối xử với Bạch La La, nhưng lâu dần, y cũng đã buông lỏng rồi.

Bạch La La nói: “Một ngày nào đó, người trong thiên hạ đều có thể làm những chuyện mà bản thân muốn, sẽ không ai còn phụ thuộc vào ai khác nữa.”

Mão Cửu sững sờ.

Bạch La La nói: “Ngươi tin sẽ có một ngày như vậy xảy ra không?”

Lúc này gió tuyết bắt đầu thổi lớn, Mão Cửu nhìn Vương gia nhà y choàng một chiếc áo choàng thuần trắng, một tay cầm dù, cười tươi như hoa nhìn y. Con ngươi trong cặp mắt kia giống y như đúc, đang lóe lên ý nghĩ gì đấy mà y không tài nào hiểu nổi – Cho đến rất lâu sau đó, Mão Cửu mới hiểu ra, ánh sáng trong mắt của Vương gia nhà y, rốt cuộc là có ý gì.

Bạch La La thấy Mão Cửu không nói, cũng không hỏi nữa, chỉ cười nói y nhanh ăn kẹo hồ lô, nếu không sẽ đông cứng thành gậy băng mất.

Thế là Mão Cửu liền mở miệng, nuốt hết cả vào trong bụng, ngay cả hạt cũng không nhả.

Đi dạo đã khá lâu, Bạch La La cảm thấy có hơi lạnh, nên gọi Mão Cửu đi vào trà lâu gần đấy để sưởi ấm một chút, thuận tiện giải quyết vấn đề của cái bụng.

Lúc Bạch La La và Mão Cửu đi vào thì trong trà lâu đang kể chuyện, thuyết thư tiên sinh vỗ nhẹ đường mộc, lớn tiếng nói: “Quý nhân lại không nỡ để người hầu kia chết cùng với hắn, thế là liền muốn đuổi người hầu kia ra khỏi Vương phủ, nào biết người hầu kia đã sơm bị tình cảm chân tình của quý nhân làm cho cảm động – Lại nói mắt thấy ngày hành quyết đã đến gấn…”

Bạch La La nghe thuyết thư tiên sinh kia kể chuyện, trong lòng không biết thuyết thư tiên sinh đang kể thoại bản gì, liền nghe thấy thuyết thư tiên sinh nói tiếp: “May mắn là quý nhân và người hầu của hắn giống nhau như đúc, người hầu kia không thể nào đứng nhìn ái nhân của mình mất mạng được, thế là liền vạch ra kế hoạch thay mận đổi đào.”

Bạch La La: “…”

Mão Cửu: “…”

Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ khó hiểu trong mắt của đối phương.

Bạch La La không nhịn nổi nữa, gọi tiểu nhị đến.

Tiểu nhị nhìn thoáng qua y phục của Bạch La La, liền khẳng định đây là khách quý, nên thái độ chào đón thật niềm nở, hỏi Bạch La La có chuyện gì sai bảo.

Bạch La La nói: “Thuyết thư tiên sinh kia đang kể thoại bản gì vậy?”

Tiểu nhị nghe xong liền cười, nói: “Khách quan, ngài không phải là người bản địa sao?”

Con ngươi của Bạch La La chuyển động, nói: “Đúng vậy, ta không phải là người bản địa.” Mặc dù trêu hoa ghẹo nguyệt là thói quen của Viên Phong Yên, nhưng hắn không bao giờ ăn cỏ gần hang, rất ít khi lui tới trong Vương Thành, bởi vậy, người ở Vương Thành phần lớn là không ai biết hắn.

Tiểu nhị nói: “Đây chính là thoại bản mới nhất, kể về chuyện tình cảm yêu đương của một quý nhân và một người hầu có tướng mạo giống hắn như đúc, ôi chao, viết rất cảm động a!”

Bạch La La: “Nhưng không phải ta nghe thấy quý nhân kia và người hầu của hắn đều là nam tử hay sao?

Tiểu nhị cười nói: “Khách quan, ngài vậy là có chỗ không biết rồi, vị quý nhân kia nam nữ đều không kị, cho nên ở Vương Thành, lưu hành nhất chính là đoạn tụ cảm mến nhau đấy.”

Bạch La La: “…”

Tiểu nhị thấy Bạch La La không nói lời nào, dứt khoát giới thiệu: “Khách quan, không bằng như vậy đi, tiểu nhân sẽ giúp ngài đi qua bên cạnh mua một quyển thoại bản này, để ngài đọc thử xem sao?”

Bạch La La nghiến răng phun ra một chữ: “Hảo”.

Tiểu nhị kia sắp quay người đi, lại chợt quay đầu lại, hỏi: “Vậy khách quan muốn bản bình thường hay là…”

Bạch La La nghe vậy thì ngạc nhiên, vẫn còn phiên bản khác nữa hả? Cậu nói: “Bản bình thường và bản kia khác nhau ở chỗ nào?”

Tiểu nhị cười ha ha, nói: “Đương nhiên là khác chứ, bản bình thường là thứ ai cũng đọc được, nội dung cũng ít hơn một chút.”

Trong nháy mắt đó, Bạch La La liền tỏ tường, nói: “Vậy ta muốn bản có nội dung phong phú hơn, ngươi cứ lấy bản kia đi.”

Tiểu nhị gật đầu, lui ra.

Bạch La La chọc chọc bàn, trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện thoại bản kia.

Tiểu nhị đi nhanh về cũng nhanh, cười tủm tỉm đặt thoại bản vừa mua ở tiệm sách bên cạnh lên bàn cho Bạch La La.

Bạch La La cầm lấy thoại bản, tiện tay giao bạc cho tiểu nhị, nói: “Không cần nữa, ngươi lui xuống đi.”

Tiểu nhị gật đầu đáp lại một tiếng, cười nói: “Khách quan cứ thong thả mà xem, bản này viết khá tốt, tiểu nhân đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần a.”

Bạch La La cúi đầu nhìn thoại bản, trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt.

Trên bìa của thoại bản viết ba chữ to: “Phong nguyệt giám.”

Hít sâu một hơi, bàn tay của Bạch La La run rẩy lật ra trang thứ nhất, thấy hàng chữ đầu tiên đề là: Vào một đêm thu ấm áp, hắn gặp được y.

Bạch La La: “…” Sao cứ cảm thấy nó giống như ngôn tình ba xu thế nhỉ.

Cậu không đọc kỹ, chỉ lướt qua sơ lược, sau đó, gương mặt càng ngày càng đen, khi nhìn thấy nội dung nói đến cảnh XXX, cậu rốt cuộc không xem nổi nữa, gấp sách lại.

“Hai người tứ chi quấn quýt, tiếng thở dốc càng ngày càng mạnh, hắn hôn lên đôi môi của y, vuốt ve gặm cắn thân thể y, tựa như muốn khảm chặt từng tấc da thịt của y vào người hắn, nói với y: “Ta muốn ngươi.””

Bạch La La: “…” Lẽ nào, viết đông cung đồ về hoàng gia, là thật sự không bị bắt sao?