Đây có lẽ là loại thức ăn thú cưng đắt nhất toàn thiên hà, khi mà Kiều Kiệu dùng khoáng thạch năng lượng như ăn vặt.
Yến Triều An tiến đến gần Kiều Kiệu, cúi người xuống: “Ngươi có thể tiêu hóa năng lượng trong đó không?”
Kiều Kiệu dùng bộ não nhỏ bé của mình để suy nghĩ về ý nghĩa của câu hỏi này.
‘Hắn đang nói về linh lực sao? Yêu quái tu luyện đều dựa vào việc nuốt linh lực mà.’
Có vẻ như thứ năng lượng này ở Trái Đất cổ được gọi là linh lực.
Trong lòng Yến Triều An đã hiểu ra, không hỏi thêm gì nữa, sợ rằng con mèo ngốc này sẽ nhận ra điều khác lạ.
Anh chưa muốn cho Kiều Kiệu biết rằng anh có thể nghe được tiếng lòng của cậu. Dù không biết hệ thống là gì, nhưng Yến Triều An biết, chỉ cần nắm bắt tốt, anh có thể thu thập thông tin từ đó.
Nếu không thì ít nhất, việc nghe những suy nghĩ phong phú của Kiều Kiệu cũng giúp anh giải khuây.
“Ngươi có cần đặt cho một cái tên không?”
Nghe đến đây, Kiều Kiệu lập tức dừng liếʍ móng, xoay người nhập tên của mình vào quang não cho Yến Triều An xem.
“Kiều Kiệu.” Yến Triều An khẽ nhẩm cái tên.
Nghe Yến Triều An đọc đúng tên mình, Kiều Kiệu vui vẻ gật đầu.
“Vì ngươi có thể giao tiếp, ta sẽ nói thẳng. Vừa rồi ngươi ăn khoáng thạch năng lượng. Loại thường thôi, một viên giá hai trăm nghìn.”
Cái đuôi của Kiều Kiệu lập tức ngừng vẫy.
“Còn loại có độ tinh khiết như ngươi vừa ăn, giá một triệu.”
Kiều Kiệu dùng móng che tai, giả vờ như không nghe thấy.
Yến Triều An định trêu Kiều Kiệu thêm, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài thư phòng đã ngắt lời anh.
Người gõ cửa là quản gia của cung điện, đến để mang bữa tối và phần cá khô ăn vặt cho Kiều Kiệu.
Kiều Kiệu vừa mới ăn no linh lực, liếc mắt nhìn, nhưng vẫn quyết định ăn sạch mọi thứ.
Dù rằng sau khi no linh lực có thể bế quan, nhưng cá khô và cơm mèo ngon như vậy, sao cậu có thể bỏ qua được!
Trong khi Kiều Kiệu đang vui vẻ ăn uống, Yến Triều An trở lại ngồi trên ghế.
Bức tranh sơn dầu đỏ sẫm phía sau bàn làm việc có giá trị không nhỏ, Yến Triều An ngồi uể oải trên chiếc ghế sang trọng thoải mái, đôi chân dài vắt chéo, ngón tay mảnh khảnh đùa nghịch chiếc bút sắt suýt bị cái đuôi của Kiều Kiệu hất xuống đất lúc nãy.
Yến Triều An hỏi: “Bữa tiệc tối ngày mai chuẩn bị xong chưa?”
“Mọi thứ đã sẵn sàng, đội cận vệ hoàng gia cũng đã điều chỉnh lịch làm việc.”
“Ừm.”
Đang nhai cá khô, Kiều Kiệu bỗng giật mình khi nghe thấy từ "tiệc tối," đến mức quên cả ăn.
‘Tiệc tối sao? Trong phim truyền hình, những bữa tiệc như thế này luôn có chuyện xảy ra, để mình xem có tin đồn gì không!’
‘Ồ, có một tiểu thư quý tộc đã thầm thích Bùi Đường từ lâu, định nhân dịp bữa tiệc này hạ thuốc để có một đêm nồng nàn sao?’
‘Chuyện này con mèo nhỏ cũng có thể biết sao?’
Yến Triều An gọi quản gia đang chuẩn bị rời đi, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Phải đặc biệt chú ý đến đồ ăn trong bữa tiệc.”
Quản gia không hiểu tại sao Yến Triều An lại nhắc đến vấn đề an toàn thực phẩm, nhưng vẫn trả lời theo bổn phận: “Vâng.”
Ở phía này, Kiều Kiệu lại lật ra được hai sự kiện giật gân khác về bữa tiệc.
‘Một quý tộc quản lý hành tinh Hoa Hồng sẽ ly hôn trong bữa tiệc này vì bắt gặp vợ nɠɵạı ŧìиɧ? Khoan đã, hắn ta cũng nɠɵạı ŧìиɧ ở bữa tiệc mà!’
‘Nói đi cũng phải nói lại, ít ra vợ hắn còn tìm được một thiếu tá trẻ chưa vợ, trong khi hai người họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Hắn thật tệ hại, dám lén lút với vợ của bộ trưởng tài chính, còn rủ nhau ra sau núi chơi ngoài trời. Thật biết cách chơi đùa!’
Mi mắt của Yến Triều An khẽ giật mạnh, anh tiếp tục căn dặn: "Phải kiểm tra kỹ lưỡng vườn hoa và núi sau, tránh xảy ra chuyện."
‘Nhưng sao hắn phát hiện ra chuyện vợ mình với vị thiếu tá nhỉ?’
‘Hóa ra là sau khi chơi bời ở núi sau, hắn về lại đúng lúc bắt gặp thiếu tá tặng hoa cho vợ hắn trong vườn hoa, còn hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô ấy.’
Đọc đến đây, Kiều Kiệu không nhịn được mà bật ra một câu: “Thật là tiêu chuẩn kép! Ngươi chơi cả một trận lớn ở núi sau, còn vợ ngươi chỉ nhận hoa và một cái hôn tay của thiếu tá thôi mà xui xẻo bị ngươi bắt gặp ngay lúc đó.”
Phía sau Kiều Kiệu, Yến Triều An kín đáo gật đầu đồng tình.
‘May mà vợ hắn không phải dạng dễ bắt nạt. Cô lập tức công khai thỏa thuận hôn nhân bề ngoài của họ, còn cài thiết bị định vị có chức năng ghi âm vào người hắn, rồi phát toàn bộ cuộc vui của hắn ở núi sau trước mặt mọi người. Thật xuất sắc! Người xui xẻo nhất có lẽ là ông bộ trưởng tài chính của thủ đô, khi anh ta đến thì ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy thương hại mà anh ta chẳng hiểu gì cả, hahahaha.’
Yến Triều An cụp mắt để giấu nụ cười đang hiện lên trong đáy mắt.
‘Cái tin đồn thứ ba còn oanh tạc hơn nữa! Có người say xỉn rồi ôm robot dọn dẹp trong vườn mà tỏ tình liên tục? Để mình xem là ai đây!’
Yến Triều An: ???
Yến Triều An cũng lập tức ngồi thẳng dậy, dù mắt hắn vẫn nhìn chỗ khác, nhưng mọi chú ý đều đang dồn vào tiếng lòng của Kiều Kiệu.
‘Để xem có chuyện gì thú vị đây!’