Trong căn phòng tối tăm, chỉ có một chút ánh đèn ngủ mơ hồ phản chiếu lên cậu thiếu niên đang yên giấc trên chiếc giường ấm áp, gương mặt cậu như được chúa ưu ái đắp nặn ra một cách hoàn mỹ nhất, nhưng đôi môi đúng ra phải no đủ đỏ hồng như thạch anh lúc này lại mím chặt vào nhau dần dần tái đi như bị rút hết máu, mái tóc đen thường ngày mềm mại xõa tung lên như đang chơi đùa lúc này lại bị mồ hôi làm cho ướt dính hết vào hai má và cổ của cậu, cơ thể cậu run rẩy, đôi lông mày xinh đẹp cùng nhíu lại tỏ ra khó chịu, từ cổ họng cậu phát ra tiếng rầm gừ nhỏ yếu như thú non bị thương, cơ thể cậu vẫn run lên từng cơn, mồ hôi cứ tuông ra như tắm làm ướt hết quần áo cậu, có lẽ cậu đã thấy chuyện gì đó quá kinh hoàng trong giấc mơ lúc này không kiềm được mới hét lên một tiếng thất thanh.
"Không...Không....Đừng."
Cơ thể Diệp Nhu bật dậy một cách mạnh mẽ, nước mắt cậu chảy dài, cậu vẫn còn đang trong giấc mơ chưa hoàn hồn lại, vẫn chìm trong tình cảnh vừa rồi khóc đến tê tâm liệt phế, cửa phòng bị đẩy tung phát ra tiếng vang dội nhưng vẫn không kéo lý trí của Diệp Nhu về được, cậu ôm đầu cứ khóc, cứ lẩm bẩm đừng...đừng làm thế...đừng tới đây.
Diệp Cảnh đang làm báo cáo để nộp lên cho giáo sư thì nghe tiếng thét của em trai, theo bản năng hắn chạy thẳng qua phòng em trai vì nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra, vừa chạy vào hắn liền sửng sốt, em trai hắn đang run rẩy ôm đầu khóc đến thảm thiết, lần cuối hắn thấy em trai khóc là khi nào hắn cũng đã không còn nhớ nữa, em trai hắn hiền lành ôn nhu nhưng lại rất mạnh mẽ, cho dù bị thương có đau như thế nào em ấy cũng không khóc, nhưng lúc này em trai hắn khóc như sắp hỏng mất, hắn không nghĩ nữa chỉ biết lao đến ôm em trai mình.
"Tiểu Nhu, bình tĩnh, đó chỉ là mơ, là mơ thôi, ngoan đừng khóc nữa, mơ chỉ là giả thôi." Có lẽ bé con của hắn đã mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ nên mới khóc đến như vậy, dù sao em trai hắn mới có mười mấy tuổi thôi còn là bé ngoan của gia đình mà, hắn vuốt lưng Diệp Như, trấn an cậu.
Giọng nói mềm nhẹ của anh trai vẫn không thể lọt vào tai Diệp Nhu cậu vẫn chìm đắm trong đau khổ, vẫn khóc và cầu xin ai đó, đến cuối cùng vì cảm xúc quá kịch liệt làm cơ thể Diệp Nhu bị sốc rơi vào co giật rồi ngất đi.
Diệp Cảnh hoảng hốt khi thấy em trai mình bị như vậy, hắn ôm Diệp Nhu chạy thẳng xuống nhà biểu cảm trên gương mặt như trời sập tới nơi, trong một khắc cả căn biệt thự rơi vào khủng hoảng, Diệp Nhu cuối cùng cũng phải đưa đi bệnh viện cấp cứu, Diệp Cảnh vẫn ôm Diệp Nhu trong lòng, giọng hắn run rẩy cứ liên miên em đừng làm anh sợ, đừng có chuyện gì nhé bé con, mặc dù Diệp Nhu đã không thể nghe được nữa, nhưng hắn vẫn nói đến khi Diệp Nhu bị đẩy vào phòng cấp cứu.