Lý Lệ ngớ người, cách chào này thật đặc biệt: “Chào anh, tôi là Lý Lệ."
Nam Bắc tất nhiên có suy tính của mình, dù gì đây là lần đầu tiên anh đưa Mộc Bảo đến trường, chắc chắn sẽ bị đồn đoán nhiều, anh không muốn vì mình mà Thiên Trì phải chịu đàm tiếu gì, như vậy cô sẽ càng ghét anh hơn.
"Mộc Bảo, ba đưa con đến trường, sau đó ba sẽ đi gặp mẹ con nói chuyện, chiều tan học ba sẽ đón con nhé."
"Vâng ạ, ba cố lên, sớm tán đổ mẹ nhé."
Lời của cô bé khiến Lý Lệ bên cạnh càng thắc mắc, quan hệ gì mà rối rắm vậy.
"Đi thôi, Đại Thạch Đầu, mình nói cho cậu nghe, nhà ba mình như lâu đài vậy, lần sau mình dẫn cậu đến chơi nhé, còn có cả đài phun nước nữa..."
Nam Sênh nắm tay Phó Lỗi, hai đứa trẻ tung tăng đi vào cổng trường.
Thấy con gái nắm tay cậu bé, Nam Bắc không nhịn được co giật khóe miệng, ghen tỵ tăng cao, có lẽ cần dành thời gian ngồi xuống đối diện với Đại Thạch Đầu để nói chuyện giữa những người đàn ông.
Cậu bé dường như cảm nhận được sự “sát khí” từ ba của Mộc Bảo phía sau, quay đầu nhìn rồi nhỏ giọng nói với Nam Sênh: “Mộc Bảo, trông ba cậu thật đáng sợ."
"Đáng sợ sao? Không sao, mình sẽ bảo vệ cậu."
Trong khi nhìn hai đứa trẻ vào cổng trường, anh quay lại lên xe, hôm nay anh còn có việc quan trọng khác phải làm.
Nhưng khi đến khu chung cư Thiên Trì, dù gõ cửa thế nào cũng không có ai trả lời.
Anh đành phải gọi điện thoại.
Nam Bắc: "cô đang ở đâu?"
Giọng nói lười biếng của Thiên Trì từ đầu dây bên kia vang lên: “Đi làm chứ còn đâu nữa?"
Nam Bắc sững người: “Chẳng phải tôi đã nói sẽ đến tìm cô nói chuyện sau khi đưa con đi học sao?"
"Ôi trời, Nam đại tổng tài ơi, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường thôi, không làm việc thì lấy đâu ra tiền hả cha nội ơi? Không có tiền sao mà sống được, tưởng ai cũng như anh, dễ dàng cho 10 triệu là cho à."
Câu này không nói thì thôi, nói ra làm mặt của Nam Bắc đen lại, nghĩ thầm, cô còn biết là anh đã cho cô 10 triệu sao, vậy mà còn đi làm à? Giờ chắc chắn đang ở đâu đó cười trộm mình đây.
Tại một quán cà phê trong trung tâm thành phố Giang Thành, Thiên Trì cúp máy, cầm điện thoại, nhìn vào màn hình thấy Nam Bắc tức giận gõ cửa, cô che miệng cười mãi.
Nụ cười như gió xuân thổi qua.
Thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ, nóng bỏng của các nam khách hàng trong quán.
"Có chuyện gì mà cười vui thế?"
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm, mạnh mẽ vang lên, rất hay, như giọng của người dẫn chương trình thời sự.
Nhìn kỹ, người đến có bảy phần giống Thiên Trì, lông mày rậm, đôi mắt to, chiều cao một mét tám lăm vừa vặn, cả người toát lên vẻ nho nhã.
Thiên Trì nghe giọng này, đầu tiên ngỡ ngàng, sau đó che miệng, đứng lên ôm người nói chuyện.
Quanh đó vang lên tiếng cảm thán, hóa ra hoa đã có chủ, nhưng câu nói tiếp theo của Thiên Trì lại như khơi lại hy vọng.
"Anh Tư?!"
Người đến chính là Thiên Lang, anh tư nhà họ Thiên, nhưng anh ấy không làm việc ở nhà họ Thiên, mà đang là giáo sư trẻ nhất của Đại học Đế Đô.
Sau khi cơn kích động qua đi, Thiên Trì dường như nhận ra điều gì đó.
"Anh Tư, sao anh lại đến đây? Sao anh tìm được em? Có phải họ nhờ anh đến không?"
Thiên Lang mỉm cười nhẹ nhàng, không vội trả lời mà ngồi xuống gọi một ly cà phê và bánh sandwich.
Sáng sớm đã đến Giang Thành, anh ấy chưa kịp ăn sáng.
Ăn một miếng, nuốt xuống rồi mới từ từ mở miệng: “Em à, em thông minh như vậy, anh nghĩ những câu hỏi vừa rồi không cần anh trả lời, khi gặp anh, em đã có câu trả lời rồi chứ."
Thiên Trì phồng má, trông như một cô bé, biểu cảm này đã lâu chưa thấy lại, lúc này cô như quay về năm năm trước.
"Em biết khi nghe anh nói rồi, mà là cảm giác khác."
"Được rồi, vậy anh nói lại một lần nữa, là anh ba nhờ anh tìm em, nhưng anh nghĩ chắc là anh cả nhờ anh ba nhờ lại anh... anh ấy tự thấy ngại."
Nhắc đến Thiên Hà, biểu cảm Thiên Trì lập tức khó chịu: “Anh ấy ngại sao? Khi ép em phá thai thì có ngại đâu."
"Anh biết chuyện này em rất khó chấp nhận, anh..."
"Anh Tư, anh đừng bênh họ nữa, nếu không em cũng không nói chuyện với anh nữa, rồi chuyển đến nơi khác để không ai tìm thấy luôn."
Thiên Trì lập tức ngắt lời Thiên Lang, không cần nghĩ cũng biết anh sẽ nói lời tốt đẹp cho Thiên Hà.
Phản ứng này khiến Thiên Lang không ngờ tới.
Anh ấy chỉ có thể thở dài, chuyện này đã vượt quá tầm kiểm soát của anh ấy rồi.
"Được rồi, anh không nói nữa."
Nói xong câu này, sắc mặt Thiên Trì mới dịu lại đôi chút.
Nửa tiếng sau.
Hai người đơn giản nói chuyện về Nam Sênh, trong lúc đó Thiên Trì cũng lấy ảnh và video lúc nhỏ của Nam Sênh ra cho Thiên Lang xem.
Trong mắt anh ấy đầy tình cảm yêu thương.
Nếu không phải vội trở về dạy học, anh ấy thật sự rất muốn gặp cháu gái của mình.