Khi thấy vết thương trên tay Nam Sênh lúc ăn cơm, anh thực sự rất giận dữ. Anh mang cô bé đến đây cũng là để gặp người phụ nữ Tô Phỉ mà cô bé gọi là mẹ.
Nhưng không ngờ, người phụ nữ đó lại chính là người đã ngủ với anh năm năm trước.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường.
Cô đã thay đổi nhiều, có thể nói là khác hoàn toàn so với năm năm trước.
Năm năm trước, cô là con gái cưng của nhà họ Thiên, luôn được mọi người chú ý, đeo những món trang sức quý giá, mặc váy công chúa lộng lẫy.
Nhưng bây giờ, bộ quần áo cô mặc... chỉ là một bộ đồng phục công nhân rẻ tiền.
Khuôn mặt cũng không còn lớp trang điểm như trước, cả người gầy đi rất nhiều.
Cô đã trải qua những gì? Phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực?
Nghĩ đến đây, Nam Bắc lắc đầu, thật lạ, tại sao mình lại phải thương hại người phụ nữ đáng ghét này! Trước kia cô luôn miệng nói yêu anh, nhưng sau lưng lại tính toán với anh hết lần này đến lần khác, ngủ với anh chưa đủ, có lần còn suýt hại Nam Nam gặp nguy hiểm, vì thế, Nam Bắc hận cô thấu xương.
Cô sống thế này là đáng đời, không đáng được anh thương hại.
Nhưng nhìn Nam Sênh, anh lại tự hỏi, đứa bé này có phải con anh không? Nếu đúng, anh phải làm sao đây? Mang cô bé về sao? Vậy còn người phụ nữ này, cứ để cô ở lại đây sao?
“Ba ơi...”
“Hửm?”
Tiếng gọi ngọt ngào của Nam Sênh lại thức tỉnh Nam Bắc.
“Ba, mẹ mãi không tỉnh lại, Mộc Bảo lo cho mẹ lắm, ba có thể đưa mẹ đi khám bác sĩ được không ạ?”
Nam Bắc cắn răng, trong lòng bắt đầu do dự.
Nhưng nhìn Nam Sênh, anh chỉ có thể làm theo lời cô bé nói, cúi người bế Thiên Trì xuống lầu. Đây là mâu thuẫn giữa anh và cô, không liên quan đến đứa bé đáng yêu này.
Mọi chuyện đợi cô tỉnh lại rồi hỏi rõ.
***
Trang viên nhà họ Nam.
Kim Ngọc Lan ngồi trên ghế nằm trong sân, tay cầm điện thoại, trên màn hình hiển thị bức ảnh Nam Bắc bế Nam Sênh.
Chiều nay, nhận được bức ảnh Nam Nam gửi, suýt nữa bà đã không kiềm chế được mà chạy đến công ty.
“Phu nhân, cả buổi chiều nay miệng bà chưa khép lại được lần nào, cũng lâu lắm rồi mới thấy bà cười vui như vậy.”
“Đúng vậy, thật sự đã lâu rồi không vui như vậy, từ khi...”
Nói đến đây, mặt Kim Ngọc Lan trầm xuống.
“Phu nhân, chuyện đã qua mười năm rồi, tôi nghĩ ông chủ trên trời cũng không muốn thấy bà buồn nữa. Bà nhìn xem, bây giờ các cháu trai cháu gái của bà đều thành đạt, hôm nay đại thiếu gia còn mang về cho bà một bé gái cháu cố xinh xắn nữa, hôm nay là ngày vui, sau này bà chỉ cần hưởng phúc thôi.”
“Phải, Tiểu Lý à, cô nói đúng, hôm nay là ngày vui, tôi nên vui mừng mới phải, nhìn xem, đứa bé dễ thương quá trời quá đất này.”
Mặc dù được gọi là Tiểu Lý, nhưng người phụ nữ bên cạnh bà trông cũng đã gần sáu mươi tuổi. Bà đã đến làm việc cho nhà họ Nam từ khi gia đình bắt đầu phất lên, đã ở đây hàng chục năm.
“Đúng vậy, giống hệt đại thiếu gia hồi nhỏ, đứa bé này là con cậu ấy thật rồi chứ còn gì nữa ạ.”
“Đúng vậy, nhưng nghe Nam Nam nói, Nam Bắc còn không muốn thừa nhận, còn bắt Nam Hữu đi làm xét nghiệm DNA, thật tức chết đi được. Nếu không phải nể mặt đứa bé, tôi đã đánh gãy chân nó rồi.”
“Phu nhân, bà nói vậy quá rồi, mặc dù bà nghiêm khắc với đại thiếu gia, nhưng ai cũng biết bà rất thương mấy đứa cháu của mình mà.”
“Ha ha ha, tôi chỉ nói vậy thôi. Này, sao Nam Bắc còn chưa về nữa, cũng đã hơn sáu giờ rồi.”
“Bà cứ yên tâm, đại thiếu gia thường sớm nhất cũng phải bảy giờ mới về.”
***
Nam Bắc lái xe, nhìn vào gương chiếu hậu thấy hai mẹ con ở hàng ghế sau.
“Mình vừa nghĩ gì vậy, sao lòng lại mềm yếu như thế, sống chết của cô ta có liên quan gì đến mình chứ?!”
“Ba, bây giờ chúng ta đang về nhà sao?”
Đang bực tức, Nam Bắc quát lớn: “Chú không phải ba của con!”
Quát xong anh mới hối hận, vội vàng giải thích: “Mộc Bảo à, thật ra là do ba vừa nghĩ đến tình tiết trong bộ phim hôm qua xem. Bây giờ chúng ta về nhà nhé con.”
“Mộc Bảo biết ba không cố ý, Mộc Bảo không giận, được ở bên ba và mẹ, Mộc Bảo rất vui ạ.”
Lời của Nam Sênh khiến Nam Bắc cảm thấy hối lỗi sâu sắc.
Người phụ nữ này xuất hiện khiến anh trở nên mất lý trí, cô đúng thật là xui xẻo!
Nửa tiếng sau, xe từ từ tiến vào trang viên nhà họ Nam.
Lúc này trời đã tối, toàn bộ đèn trong trang viên đều đã sáng. Nam Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nơi xa lạ này, cô bé vô cùng kinh ngạc.
“Ba, đây là lâu đài Disney sao? Con đã thấy trên TV rồi.”
Sự xa hoa của trang viên vượt quá hiểu biết của Nam Sênh, trong mắt cô bé, chỉ có lâu đài trên TV mới giống thế này.
Nam Bắc cảm thấy tâm trạng dịu đi nhiều, cười nói: “Đây là nhà của ba, sau này...”
Nói đến đây, anh ngừng lại, đổi lời: “Hôm nay Mộc Bảo cũng ở đây nhé?”
“Tuyệt quá, thế mẹ cũng ở đây chứ ạ?”
Mặt Nam Bắc trầm xuống, quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp.