Cả Nhà Pháo Hôi Nghe Tiếng Lòng Của Ta

Chương 32: "Choang!"

Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ, nhưng vẫn cười nói: "Tiểu Vãn Vãn thích à, thích thì cứ cầm chơi đi."

"Màu sắc vòng cổ này, vừa nhìn đã biết không phải chuẩn bị cho con gái, lại còn nhặt đồ thừa của nam chính cho ta... Vãn Vãn không cần, Vãn Vãn đâu phải trạm thu gom rác rưởi..."

Tiểu vãn vãn lẩm bẩm, thế mà vung tay ném vòng cổ đi.

"Choang!"

Tiếng ngọc vỡ vang lên trong trẻo, vòng cổ vàng ngọc vỡ vụn thành mấy mảnh.

Sắc mặt lão phu nhân và Khánh ma ma khó coi hơn cả ăn phân, sững sờ tại chỗ.

Hứa Nhu Nhu ngồi bên cạnh cười thầm, con bé từ khi sinh ra đã đắc tội với người khác, hầu phủ chắc chắn sẽ càng sủng ái mình và Hoài Sơn.

"Trẻ con vô tình, lão phu nhân đừng trách. Phán Xuân, lấy cái mới trong của hồi môn của ta trả lại cho lão phu nhân." Lưu Uyển phân phó.

Phán Xuân hành lễ: "Vâng, phu nhân, trong của hồi môn của người có rất nhiều vòng cổ như vậy, nên lấy cái nào để trả cho lão phu nhân đây?"

"Lấy cái có tỉ lệ và thủ công tốt hơn cái này là được."

"Vâng ạ." Phán Xuân che miệng cười rồi lui xuống.

Sắc mặt lão phu nhân âm trầm, bà ta ngồi xuống một bên và nói:

"Chuyện xảy ra hôm nay, con cũng có mặt ở đây. Uyển Nhi, con là chủ mẫu của hầu phủ, một vinh thì cùng vinh, một tổn thì cùng tổn."

"Theo luật pháp triều đình, đem vật ngự tứ cho con nuôi là làm nhục thể diện hoàng thất. Cơn thịnh nộ trên mặt rồng của Thánh thượng không phải một mình ta - một nữ tử yếu đuối sao có thể gánh vác nổi. Lão phu nhân nếu đã cho đứa bé này, chẳng lẽ ngài không nghĩ đến đường lui sao?"

Lưu Uyển cau mày hỏi lại.

Lão phu nhân sửng sốt một lúc, rồi khóc lóc nói: "Ta cũng không cho nó, ta chỉ thấy đứa bé này ốm yếu bệnh tật, tạm thời mượn nó để dưỡng thân thôi..."

"Vậy người hãy vào cung trình bày với bệ hạ." Lưu Uyển đáp.

"Bệ hạ sẽ không tin lời ta đâu. Uyển Nhi, chỉ có con mới có thể cứu hầu phủ thôi." Lão phu nhân nắm chặt tay Lưu Uyển.

"Lão phu nhân có cao kiến gì?"

Lão phu nhân nói: "Con hãy nhận Hoài Sơn làm con nuôi của mình. Như vậy nó sẽ là con của chánh thất, có thân phận xứng đáng nhận ân thưởng ngự tứ. Đó là cách tốt nhất để bảo toàn hầu phủ."

[Ta biết ngay lão bà này không có ý tốt. Muốn lợi dụng tài nguyên của mẫu thân ta để giúp thằng nhóc kia một bước lên mây. Hừ!]

Tiểu Vãn Vãn ngẩng đầu, hừ một tiếng.