Sau Khi Xuyên Thành Phu Nhân Đại Soái, Nữ Phụ Pháo Hôi Điên Cuồng Chạy Trốn

Chương 13

Động tác dừng lại, buông tay, đôi mắt đen của người đàn ông nheo lại nguy hiểm:

"Không giả vờ nữa?"

Thoát khỏi sự kìm kẹp, Tô Mạn lùi lại vài bước, cho đến khi sống lưng cứng ngắc chạm vào mép thùng gỗ, cô ẩn mình dưới nước, xoa bóp cổ đau nhức, hít vào vài hơi thật sâu.

Giấu đi sự căm hận trong mắt, ngẩng đầu lên, Tô Mạn đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Thẩm Trác Hoài.

"Đại soái, anh không thể ơn đền oán trả, tối qua nếu không phải em trấn an anh, e rằng hôm nay cả phủ soái đều biết một mặt khác của đại soái, một mặt mà người khác không biết."

Mặt xanh nanh vàng, hệt như một con yêu quái!

Nếu bị bách tính nhìn thấy, Thẩm Trác Hoài căn bản không thể ngồi vững vị trí đại soái.

Đáy mắt Thẩm Trác Hoài thoáng qua một tia hứng thú, nhướng mày, đưa tay kéo người phụ nữ nhỏ bé đang co rúm lại vào trước mặt mình.

"Trốn cái gì? Ai nói bản soái muốn gϊếŧ em?"

Tô Mạn nhìn thấy nửa người trên của mình rời khỏi mặt nước, lộ ra trước tầm mắt, vội vàng đưa tay che chắn cảnh tượng trước mắt, hỏi ngược lại:

"Đại soái thực sự không gϊếŧ em sao?"

Môi người đàn ông áp vào tai Tô Mạn, giọng nói trầm khàn truyền vào tai Tô Mạn:

"Người chết đúng là không thể nói nhưng bản soái không gϊếŧ phụ nữ, cho nên, còn một cách để giữ bí mật, đó chính là trở thành người của mình."

Hơi nóng phả vào tai Tô Mạn, cô chỉ cảm thấy cả đầu ong ong.

Người của mình? Cô đã là di thái thái của anh ta rồi, Thẩm Trác Hoài vẫn không tin.

Cho nên ý của anh ta là, trở thành người của mình, là từ thân đến tâm, muốn cô dùng hành động chứng minh, cô sẽ không phản bội anh ta!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Tô Mạn giả vờ ngây ngốc, thăm dò hỏi:

"Từ lúc em gả cho đại soái, đã là người của đại soái rồi, đại soái còn muốn em làm gì, mới tin vào lòng trung thành của em đối với anh?"

Tô Mạn vừa dứt lời, cả người đã bị người đàn ông bế ngang ra khỏi bồn tắm, Tô Mạn sợ hãi vội vàng dùng tay che chắn cảnh xuân, những giọt nước rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng.

Thẩm Trác Hoài vung tay, một chiếc áo choàng phủ lên người Tô Mạn nhưng lòng bàn tay rắn chắc của người đàn ông vẫn dán chặt vào làn da đùi Tô Mạn.

Anh ta ra khỏi phòng sạch, sải bước lớn về phía phòng ngủ.

Tô Mạn nhìn chiếc cằm cứng rắn như đao khắc của người đàn ông, tim đập thình thịch, nếu đã định sẵn không thể thoát khỏi kiếp nạn này, có thể làm chuyện đó với một người đàn ông tuyệt sắc như vậy, cô cũng không thiệt.

Tô Mạn vừa được đặt lên giường, một bóng đen đè xuống, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên anh ta cong môi.

"Làm thế nào, còn cần tôi dạy em sao?"

Tô Mạn nhìn người đàn ông vừa cười vừa không cười trước mặt, rõ ràng một giây trước còn âm u khát máu muốn mạng cô, giây tiếp theo lại muốn Tô Mạn hầu hạ anh ta.

Tô Mạn tức nghẹn một bụng nhưng cảm giác ngạt thở ở cổ vẫn chưa tan, luôn nhắc nhở cô, vừa rồi Thẩm Trác Hoài thực sự đã nổi sát tâm.

Nếu lúc này cô phản kháng, chỉ khiến Thẩm Trác Hoài nghi ngờ và muốn gϊếŧ cô.

Cô vừa thoát khỏi tay thần chết, không muốn trải qua cảm giác cận kề cái chết thêm lần nào nữa.

Cánh tay mảnh khảnh của người phụ nữ vòng lấy gáy người đàn ông kéo xuống, nhìn đôi môi mỏng gần trong gang tấc.

Đầu óc Tô Mạn chỉ nghĩ đến kỹ thuật diễn cảnh hôn và cảm giác khi cô hôn Thẩm Trác Hoài tối qua.

Cô ngẩng đầu, lấy hết can đảm áp lên, khi môi chạm vào nhau, đáy mắt u ám của người đàn ông dâng lên những con sóng dữ dội.

Tô Mạn động tác nhẹ nhàng, chỉ chạm môi. Nhưng động tác nhẹ nhàng như vậy làm sao thỏa mãn được người đàn ông, anh ta hung hăng chiếm đoạt, từng bước ép sát, chiếm thành chiếm đất, căn bản không cho Tô Mạn cơ hội thở.

Tô Mạn gần như không thở nổi, hai tay đập vào vai người đàn ông, chớp lấy một chút cơ hội thở, vội vàng hét lên:

"Đại soái, đủ rồi, đủ rồi!"