Chương 19: Cô Nương Đúng Là Người Đẹp Tâm Thiện
Ngay sau đó.
"A ——"
Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ Phương Ngọc Nhu.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay cô ta đưa ra chạm vào bong bóng cũng trong nháy mắt rỉ ra máu, toàn bộ lòng bàn tay như bị một lưỡi dao sắc bén cắt đứt, chỉ còn lại một nửa.
"Đau! Đau quá...tay ta đau quá..."
Phương Ngọc Nhu hét lên thảm hại, khiến những người xung quanh hoảng sợ.
"Cô ta mất nửa bàn tay rồi."
"Những bong bóng này là gì? Kỳ lạ quá."
Mọi người thì thầm trong sự ngạc nhiên, đồng thời họ cũng mừng vì Phương Ngọc Nhu, đồ ngốc không có đầu óc đã giúp bọn họ kiểm tra bọt khí trước, nếu không thì bây giờ bọn họ chính là người bị đứt tay.
"Biểu muội."
Diệp Diệc Lan cũng kinh ngạc nhìn tình trạng thảm hại của Phương Ngọc Nhu, hỏi Dạ Nhiễm Âm: "Những bong bóng này là gì? Tại sao chúng lại đáng sợ như vậy?"
Mọi người nghe được Diệp Diệc Lan hỏi, lập tức mọi ánh mắt đều hướng về hai người, khi nhìn rõ dung mạo của Dạ Nhiễm Âm không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Dạ Nhiễm Âm nhíu mày giải thích: "Là tường không gian, mỗi bong bóng ở đây là một không gian độc lập. Nếu muốn rời khỏi bong bóng thì chẳng khác nào đi từ không gian này sang không gian khác. Nếu không có năng lực phá vỡ hai hàng rào không gian, vậy thì cơ thể của chúng ta sẽ bị ngăn cách bởi hai không gian."
"Tường không gian? Thật là đồ vật lợi hại."
Mọi người đều sửng sốt: "Rốt cuộc là ai cùng một lúc tạo ra nhiều bức tường không gian như vậy? Cái này người có thể làm được sao?"
Sau khi nghe điều này, đôi mắt phức tạp của Dạ Nhiễm Âm nhìn vào sâu trong rừng.
Nhiều bức tường không gian như vậy, nhân lực mạnh đến đâu cũng khó đạt được, tuy nhiên, trong ký ức đế nữ truyền thừa, có một con thần thú có thể làm được.
Thú không gian được sinh ra với tư cách là bá chủ thời gian và không gian, có thể tùy ý điều khiển không gian và thời gian.
Có vẻ như Quan Vân Tiêu suy đoán đúng, nhãi con ở giữa rừng không phải là vương thú mà là thần thú, ngay cả Đế Nữ cũng chưa bao giờ nhìn thấy không gian thú.
"Này, vị biểu muội kia."
Lúc này, một giọng nói tươi cười cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Vậy cô nói xem, bây giờ chúng ta phải làm sao? Chúng ta không thể bị nhốt trong tường không gian không ăn không uống đi?"
Dạ Nhiễm Âm men theo âm thanh, nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa hoè loè loẹt, trên người khoác áo khoác cầu vồng, đang ở trong một bóng bóng vẫy tay với nàng.
Dạ Nhiễm Âm cay mắt bộ trang phục chói mắt bắt mắt của thiếu niên, chỉ nhìn một cái rồi quay đi.
Diệp Diệc Lan cũng không vui hét lên với người đó: "Ngươi kêu ai biểu muội? Ai cho ngươi gọi muội ấy là biểu muội?"
Thiếu niên tuấn mỹ bảy màu có chút ủy khuất: "Ta cũng không biết cô ấy tên gì, thấy ngươi gọi biểu muội nên ta cũng gọi theo, gọi một tiếng có mất miếng thịt nào đâu."
Dạ Nhiễm Âm không để ý tới thiếu niên trẻ, chỉ nói với mọi người: "Cần rất nhiều sức lực để duy trì tường không gian, huống gì lại nhiều như vậy. Người đã triệu hồi tường không gian, chắc chắn sẽ không chống đỡ được lâu, mọi người hãy đợi đi."
Sau khi mọi người nghe thấy điều này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lần lượt cảm ơn Dạ Nhiễm Âm.
"Đa tạ cô nương, nếu cô đã nói vậy thì bọn ta yên tâm rồi."
"Cô nương đúng là người đẹp tâm thiện, nếu không có cô nhắc nhở, chúng ta vội vã ra ngoài, không chừng đã xảy ra chuyện bi thảm rồi."
Nói xong liền nhìn về phía Phương Ngọc Nhu còn đang kêu rên thống khổ.
Các học viên của Đông Long Đế Đô cũng thầm nhớ tới bộ dạng của Dạ Nhiễm Âm, dự định trở về sẽ hỏi thăm nữ tử thân phận không tầm thường này.
Ôn Uyển Tình trong đám người không khỏi phẫn nộ khi nhìn thấy mọi người tranh nhau khen Dạ Nhiễm Âm, lập tức lên tiếng nói: "Mọi người đừng để cô ta lừa."
Mọi người sửng sốt.
Ôn Uyển Tình liền tiếp tục nói: "Ta biết cô ta, cô ta là Dạ Nhiễm Âm, là phế vật không thể tu luyện có tiếng ở Thanh Dương Thành, làm sao một phế vật ngay cả tu luyện cũng không thể biết được chuyện của người tu luyện? Chẳng qua cô ta chỉ đang lừa mọi người mà thôi."
"Cô nữ nhân này có bệnh sao, biểu muội ngươi ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi không nhớ lòng tốt còn bôi nhọ người ta."
"Đúng là không biết xấu hổ."
Đáng tiếc với tình trạng thê thảm của Phương Ngọc Nhu lúc nãy, không ai muốn tin Ôn Uyển Tình. Ngược lại, một hai người mắng Ôn Uyển Tình đến khóc.
Diệp Diệc Lan nhìn thấy cảnh này, cả người đều sảng, hung hăng nói: "Đáng đời."
Cùng lúc đó....
Ở trung tâm rừng linh thú....
Vô số cường giả dẫn đầu bởi hai lão già, vây quanh một con quái thú khổng lồ có mái tóc dính máu ở giữa.
Lúc này, những cường giả đó đều bị giam cầm trong bong bóng trong suốt, trông cực kỳ quái dị.
Nhưng lão già bị mắc kẹt trong bong bóng trong suốt không những không hoảng sợ mà còn lộ ra vẻ mặt điên cuồng.
"Tường không gian. Hóa ra đó là tường không gian trong truyền thuyết, không ngờ lại là một con thần thú, một con thú không gian cực kỳ hiếm có! "
Hắn kích động đến mức gần như phát điên, thậm chí giọng nói cũng run rẩy.
Hắn là hoàng thúc của Bách Thú hoàng triều, hắn bất mãn với sự thờ ơ của Thú Hoàng đối với thế gian nên muốn trộm vương thú để lấy lòng người, buộc Thú Hoàng phải thoái vị.
Nhưng hắn không ngờ vương thú không phải là vương thú, mà là thần thú.
Thần thú a, nếu có thể lấy được con của thần thú thì cho dù hắn lập tức soán ngôi Bách Thú hoàng triều cũng không phải không được.
Một lão già khác dẫn đầu đội bị mắc kẹt trong bong bóng là đại trưởng lão của Đan Đỉnh quốc, cũng bị hai chữ thần thú làm cho kinh sợ.
Một lúc sau, ánh mắt hắn mơ hồ nói: "Thì ra là thần thú, vậy đứa con trong bụng nó không phải là con của thần thú sao?"
"Đúng vậy, chính là đứa con của thần thú! Haha, cũng may, để đề phòng, ta đã bí mật mang theo thần khí Toả Thần Liên, nếu không phải Toả Thần Liên đã nhốt được linh hồn và thể xác của nó, e rằng nó đã dùng sức mạnh của không gian để trốn thoát."
Đại trưởng lão của Đan Đỉnh quốc cố gắng duy trì lý trí: "Nhưng bây giờ chúng ta bị mắc kẹt trong tường không gian, làm sao có thể gϊếŧ nó bắt con?"
Tứ hoàng thúc của Bách Thú hoàng triều hừ lạnh một tiếng: "Ta Bách Thú hoàng triều, giỏi nhất trong việc khống chế yêu thú bằng tinh thần lực. Tường không gian của nó mặc dù nhốt được thân thể của ta, nhưng không thể nhốt được tinh thần lực của ta - xem ta đây."
Đôi môi khô khốc của hắn mấp máy, một vài câu thần chú khó hiểu thoát ra khỏi miệng hắn.
Đồng thời, những sợi xích vàng dày xuyên qua tứ chi của không gian thú cũng được kích hoạt bởi tinh thần lực, trên đó xuất hiện những phù văn màu vàng, tranh nhau xâm nhập vào cơ thể của không gian thú.
"Rống."
Không gian thú dùng tứ chi giẫm nát mặt đất, làn sóng sức mạnh mạnh mẽ cuốn đi, làm gãy vài cái cây xung quanh, gợn sóng trên mặt đất cũng lan ra tứ phía.
Ý chí của không gian thú thống khổ đã trở nên mơ hồ, trong đầu nó muốn chính là dùng tường không gian để loại trừ tất cả sinh vật sống ra khỏi rừng linh thú.
Vô số bong bóng tường không gian, dưới sự tác động của ý chí của không gian thú, tất cả đều không thể kiểm soát nổi ra khỏi khu rừng linh thú.
"Chết tiệt!"
Rất nhiều cường giả vây quanh không gian thú đã huy động linh lực của mình để chống cự.
"Gầm!"
Tinh thần thức của không gian thú hỗn loạn, một số bong bóng không gian được phát ra từ khu rừng linh thú cũng thoát khỏi sự kiểm soát của nó, bay trở lại khu rừng.
Tại nơi giao nhau giữa vòng ngoài và vòng trong của khu rừng, bong bóng tường không gian của hầu hết mọi người đều bị bài xích ra khỏi rừng linh thú, nhưng một số ít bị ảnh hưởng bị hút vào trong rừng.
Bong bóng không gian của Dạ Nhiễm Âm cùng với hầu hết bọn họ bị bài xích.
Bong bóng không gian của Diệp Diệc Lan và phần lớn bị bài xích ra ngoài. Chờ hắn nhìn thấy bong bóng ban đầu trôi nổi cùng với họ, bong bóng không gian của Dạ Nhiễm Âm đột nhiên bay vào trong rừng, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, căng thẳng kêu lên: "Biểu muội!"