Cô ấy ngơ ngác cúi đầu nhìn món canh trong bát, mùi vị thơm ngon của nước canh cùng với làn khói trắng uốn lượn tràn ngập không khí. Chiếc bát chứa đựng những món ăn gia đình đơn giản, không có cá thịt lớn của con đường danh vọng, cũng không phải đồ ăn thành phẩm sau khi tan sở về nhà ứng phó cho xong việc.
Khương Dĩnh đã tồn tại trong giới giải trí hỗn tạp này gần mười năm rồi, từng bước kết hôn và sinh con, chuyển đổi giữa xã giao và sự nghiệp, đã rất rất lâu rồi không được nếm thử món ăn đơn giản như vậy.
-Chỉ có tấm lòng vô cùng đơn giản, không nịnh nọt, không lấy lòng, không toan tính.
Chỉ vì Thâm Thâm nói cô ấy ăn không ngon nên Đoàn Đoàn đã làm món có tác dụng thanh nhiệt và giải nhiệt, món cô ấy có thể ăn được.
Mà điều cô ấy muốn cũng chỉ là...
Vành mắt Khương Dĩnh ửng đỏ, cô ấy cầm thìa cúi đầu múc một muỗng nước canh, một con nghêu tinh nghịch trượt vào thìa và cùng được đưa vào giữa môi và răng.
Canh rất ấm, khiến cái bụng lạnh và cả trái tim của cô ấy đều cảm thấy ấm áp.
Khương Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Rất ngon.”
Sau khi dùng bữa xong, các phụ huynh đều đưa các bé về phòng.
Mộ Thần cùng Tiểu Mễ Lạp trở về phòng, Tiểu Mễ Lạp tức giận đùng đùng nói: “Hôm nay anh không hái trái cây mà em thích mà cùng Đoàn Đoàn hoàn thành nấu ăn, em sẽ mách ba mẹ! Để ba đánh anh!”
“Chậc.” Mộ Thần thờ ơ nói: “Em cảm thấy anh vẫn quan tâm sao?”
Mộ Thần lại nhìn thấy trong đôi mắt vốn nên ngây thơ của Tiểu Mễ Lạp xuất hiện sự độc ác mà người trưởng thành mới có, cô bé cẩn thận quan sát Mộ Thần một lúc lâu, sau khi chắc chắn là Mộ Thần nói thật thì không nói thêm lời nào nữa.
Hất nhẹ mái tóc đuôi ngựa và đóng cửa một cái “rầm”!
Mộ Thần thờ ơ nhìn hành vi của Tiểu Mễ Lạp, nếu Tiểu Mễ Lạp không chỉ cao bằng đầu gối anh ấy, nếu anh ấy không tận mắt nhìn thấy em gái mình từ một đứa bé nhăn nheo lớn lên từng chút một, tập đi, tập nói…
Anh ấy thực sự muốn nghĩ rằng Tiểu Mễ Lạp là một người trưởng thành.
Nhưng ánh nhìn đầy tính toán như vậy-
Sao có thể xuất hiện trong mắt một đứa bé?
Mộ Thần cau mày, vừa hay điện thoại reo lên, ID người gọi đến là người bạn thân Joey. Anh ấy tạm thời gác lại sự oái oăm trong lòng sang một bên và trả lời điện thoại.
“Thần à, tôi thấy thông báo tạm dừng livestream trên Weibo chính thức rồi!”
Mộ Thần “Ừm” một tiếng và đợi câu nói sau của Joey.
Đúng như dự đoán, giọng nói của Joey đã trầm xuống rất nhiều: “Cậu có cảm thấy hình thức chung sống của Giang Lệ và Đoàn Đoàn không đúng không? Cảm giác đó hoàn toàn không giống con gái và mẹ mà giống như là nuôi con gái giúp kẻ thù vậy, cố ý hành hạ và coi thường cô bé. Khiến mọi người có định kiến không thích Đoàn Đoàn.”
Mộ Thần cười nhạo: “Cậu xem phim truyền hình đến lú lẫn rồi à?”
Cho dù ai nghe thấy đều không cho đó là thật, sau khi Mộ Thần dè bỉu thì chợt nhớ đến ánh mắt hung ác và đầy tính toán của Tiểu Mễ Lạp vừa trao cho anh ấy, đó không phải là thứ mà một đứa bé ba tuổi nên có.
Mà điều càng khiến anh ấy cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là Tiểu Mễ Lạp ngoại trừ đối diện với anh ấy thì đều làm ra dáng vẻ như một đứa trẻ ngây thơ với người khác.
Mộ Thần liếc nhìn cánh cửa đóng kín của Tiểu Mễ Lạp, anh ấy cầm điện thoại ra khỏi phòng, tìm một nơi không ai theo dõi và đứng đấy, một cơn gió nhẹ từ cửa sổ bên cạnh thổi vào.
Thân hình căng thẳng được thả lỏng, hai tay thản nhiên đặt lên cửa sổ, thân hình uể oải ngả người dựa vào.
“Cậu cảm thấy mối quan hệ của bọn họ có vấn đề. Vậy cậu có cảm thấy Tiểu Mễ Lạp có…”
Mộ Thần do dự một lúc, nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả.
Có một âm thanh “cụp cụp” kỳ lạ phát ra cách đó không xa.