Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 27

Bẻ bắp xong rồi, mọi người đều trở về biệt thự, cư dân mạng vẫn còn đang thảo luận.

[Khu bình luận]: Vừa rồi tôi đang mơ sao?

[Khu bình luận]: Lúc nhìn thấy Đoàn Đoàn bẻ bắp, thật ra tôi cũng có suy nghĩ giống như Thâm Thâm và Vân Vân. Sức lực quá yếu không giúp được gì, kết quả Đoàn Đoàn lại là người bẻ bắp nhiều nhất?

[Khu bình luận]: Thế thì cũng quá khéo léo rồi…

[Khu bình luận]: Thực sự là làm mới lại hiểu biết của tôi về những đứa trẻ ba tuổi rưỡi!

Đoàn Đoàn và những người khác mang theo chiến lợi phẩm trở về biệt thự, Giang Lệ còn chưa xuống lầu, đạo diễn cau mày: “Chuyện gì xảy ra với vị phụ huynh này vậy? Khiến khán giả hiểu lầm thì phải làm sao!”

Đạo diễn nhét mấy túi bắp vào tay nhân viên công tác rồi nói: “Mọi người nghỉ ngơi trước một chút đi, chúng tôi cần phải chuẩn bị nấu ăn rồi.”

Anh ấy viện một cái cớ ngẫu nhiên, chuẩn bị lên lầu ra hiệu cho Giang Lệ đi xuống.

Vừa bước được một bước lập tức cảm giác có một lực cản nhỏ.

Đạo diễn quay đầu lại thì không thấy ai: “?”

“Chú đạo diễn, cháu ở đây.”

Giọng nói nhẹ nhàng của một đứa bé vang lên từ bên dưới.

Đạo diễn cúi đầu xuống mới nhận ra Đoàn Đoàn chỉ cao đến đầu gối anh ấy đang kéo lấy vạt áo của mình, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn anh ấy như có điều gì muốn nói.

Anh ấy quỳ xuống hỏi: “Sao thế Đoàn Đoàn?”

Đoàn Đoàn sợ chú đạo diễn tức giận nên mới buông lỏng bàn tay nhỏ bé của mình ra trước khi anh ấy quay đầu lại, những ngón tay nhỏ đan vào nhau rồi lại tách ra, trông thấy chú đạo diễn kiên nhẫn chờ cô bé lên tiếng, còn sợ rằng mẹ sẽ nổi giận với chú đạo diễn và sẽ chiếm ưu thế.

“Chú ơi.” Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nói: “Không cần gọi mẹ đâu ạ.”

Thật ra thì Đoàn Đoàn có thể tự nấu bữa ăn cho mình.

Đoàn Đoàn còn chưa nói xong câu thứ hai thì đã cảm thấy có một sự chạm nhẹ vào đầu mình. Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên thì thấy bàn tay to lớn của chú đạo diễn đặt lên đầu mình, sờ vào đầu cô bé rất nhẹ rất nhẹ, ánh mắt trìu mến và dịu dàng.

Đạo diễn nói vừa nhẹ nhàng lại kiên định: “Đoàn Đoàn yên tâm, chú sẽ đi gọi mẹ.”

Thật ra trong thời gian ngắn ở chung với nhau, đạo diễn có thể cảm nhận được giữa Đoàn Đoàn và mẹ có hơi không hợp ý nhau.

Đoàn Đoàn cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng trong từng chi tiết có thể thấy được sự thiếu tự tin của đứa bé.

Cô bé rất sợ người khác tức giận và không vui.

Thâm Thâm và Vân Vân bảo vệ cô bé vài câu, vành mắt Đoàn Đoàn lập tức đỏ hoe và suýt thì bật khóc. Cảm nhận được các anh chị đối xử tốt với mình, cô bé vừa sợ sệt lại hoảng hốt, muốn cố gắng hết sức để đền đáp.

Đạo diễn thực sự không biết đứa bé này đã trải qua chuyện gì mới làm cho người khác chỉ là vô tình phát ra thiện chí mà đã có thể khiến cô bé muốn khóc và muốn đền đáp đối phương, vả lại vừa rồi anh ấy chỉ là sờ lên đầu đứa bé, Đoàn Đoàn lập tức tỏ ra dáng vẻ ngạc nhiên.

Đôi mắt đen ngây thơ và dịu dàng toát lên vẻ ngỡ ngàng vì được cưng chiều.

Đạo diễn bỗng cảm thấy đau lòng không rõ nguyên do.

Nhẹ nhàng nói xong, anh ấy bảo Đoàn Đoàn đi chơi với các anh chị còn mình thì đi lên lầu. Lúc rẽ vào một góc đạo diễn vô tình ngẩng đầu lên, Đoàn Đoàn vẫn đứng đó đan ngón tay, nhìn anh ấy đầy lo lắng.

Hình như đứa bé này đang sợ hãi?

Không phải, dường như trong ánh mắt của cô bé đang lo lắng điều gì đó.

Lẽ nào đang lo rằng anh ấy sẽ bị mẹ mắng sao?

Đạo diễn lắc đầu cười khẽ, bị sự lo lắng nghiêm túc của Đoàn Đoàn làm trong lòng anh ấy mềm nhũn, nhưng anh ấy vẫn luôn không tin rằng hội phụ huynh thực sự đáng sợ như trong tưởng tượng của Đoàn Đoàn, hơn nữa đây là một chương trình trả phí.

Đoàn Đoàn nhìn thấy chú đạo diễn đi lên lầu, cô bé lập tức cắn môi và cúi đầu.