[Khu bình luận]: Trẻ con vốn dĩ hay cáu kỉnh, dỗ dành một chút là được rồi.
Văn Văn tuy là diễn viên hạng ba, nhưng sau khi tham gia một vài chương trình tạp kỹ, cô ấy đã biết rằng một số khán giả chỉ đơn giản là "antifan" não tàn. Bây giờ, ngay cả khi không cần xem bình luận, cô ấy cũng biết những người đó sẽ mắng gì. Cô ấy tiến đến gần Mộ Thần, muốn giúp anh ấy giải vây: "Anh không đi thăm em gái sao?"
Mộ Thần khoanh chân, lười biếng tựa vào ghế sofa.
Anh ấy nghe cô ấy nói như thế thì nhướng đôi mắt phượng của mình lên.
Ánh mắt rất lạnh nhạt.
Có vẻ như Mộ Thần hoàn toàn không hiểu được gợi ý của Văn Văn khiến Văn Văn có chút bối rối.
Ai ngờ, Mộ Thần chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Không đi."
“Dù có dỗ hay không dỗ cũng bị xem là lỗi của tôi, tôi thà làm việc khiến bản thân vui vẻ còn hơn.”
Văn Văn há hốc miệng: Hình như đúng là vậy nhỉ.
Chờ đã!
Mộ Thần trông chỉ khoảng 18 tuổi, sao lại có thể thấu hiểu mọi chuyện đến vậy! Cô ấy vốn tưởng Mộ Thần là một thiếu niên tính khí nóng nảy, đơn giản là không hiểu chuyện đời.
Mộ Thần đã phải trải qua những gì trong gia đình mà có thể thản nhiên nói ra câu "dỗ hay không dỗ đều là lỗi của tôi" nhỉ.
Rất nhanh đã đến 5 giờ chiều.
Đã đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi.
Đạo diễn thông báo: "Sáu giờ rưỡi, chúng ta sẽ ăn tối. Bây giờ, các vị khách quý lớn nhỏ cùng nhau chuẩn bị cho bữa tối! Vẫn như kế hoạch ban đầu, mọi người tự mình chia thành các nhóm!"
Mục đích ban đầu của chương trình là ghi lại cảnh tương tác giữa trẻ em và người lớn khi nấu bữa tối để cho khán giả xem. Chương trình hướng đến sự ấm áp, tình cảm và những khoảnh khắc tương tác ngọt ngào, đây là những yếu tố đặc trưng của các chương trình truyền hình thực tế dành cho trẻ em.
Hơn nữa, đạo diễn là người rất có kinh nghiệm đã dẫn dắt thành công ba chương trình thực tế .
Nhưng không ngờ rằng ngay từ đầu chương trình đã gặp thất bại.
"Tôi đồng ý!"
Giang Lệ đã sớm muốn lên lầu rồi, lòng cô ta chỉ hướng về Tiểu Mễ Lạp, cô ta lo lắng con bé giận dỗi làm tổn hại sức khỏe, sợ con bé sơ ý va vấp, làn da trắng nõn nà xuất hiện vết bầm tím, cô ta sẽ đau lòng chết mất!
Nghe đạo diễn nói, cô ta vội vàng ngồi dậy, hùng hổ nói.
"Nhóm của chúng ta do Đoàn Đoàn nấu ăn!"
Mọi người đều nhìn về phía Đoàn Đoàn, bao gồm Văn Văn, Mộ Thần, đạo diễn,... thậm chí cả Khương Dĩnh vốn ít nói cũng không ngoại lệ.
Giang Lệ đã đứng dậy, không để ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người: "Ở nhà, Đoàn Đoàn luôn là người rửa bát và nấu ăn. À, tôi hơi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước đây."
Nói xong, cô ta vẫy tay rồi đi thẳng lên lầu.
Cô ta thực sự định giao nhiệm vụ cho Đoàn Đoàn?
[Khu bình luận]: Đây là kiểu phụ huynh gì vậy?
[Khu bình luận]: Bị bệnh à! Đoàn Đoàn mới chỉ ba tuổi rưỡi thôi, không sợ con bé bị bỏng à!
[Khu bình luận]: Không biết những lầu trên có để ý hay không, lúc mới đến, Đoàn Đoàn mặc chiếc áo màu vàng đất, tay áo hơi rộng. Khi Đoàn Đoàn giơ tay lên, có thể nhìn thấy trên cánh tay bé có vết sẹo đỏ rực. Nhìn lại biểu hiện của mẹ bé... Liệu có khả năng...
[Khu bình luận]: Càng nói càng khó tin, sao có thể được.
[Khu bình luận]: Mình nghĩ mẹ bé Đoàn Đoàn chỉ muốn bé phụ hái rau thôi, đừng suy nghĩ tiêu cực quá.
Đạo diễn xoa đầu Đoàn Đoàn: "Chắc chắn mẹ Đoàn Đoàn nghĩ Đoàn Đoàn là một trợ thủ đắc lực nên mới giao cho bé nhiệm vụ hái rau, để bé tự chọn món ăn yêu thích!"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, cô bé sẽ không nói với đạo diễn rằng ở nhà bé cũng tự làm bữa sáng, bữa trưa.
Mẹ tuy luôn nhận xét "bình thường", "cũng được" nhưng lại ăn hết sạch!
Tuy vậy, Đoàn Đoàn vẫn có chút tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình.
Quan trọng nhất là…