Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 12

[Khu bình luận]: Thực khó ưa mà.

[Khu bình luận]: Thật không muốn nhìn thấy anh ta.

Khán giả theo dõi livestream đã từ lâu không hài lòng với cách hành xử của Mộ Thần. Khi thấy Mộ Thần đối xử với đứa trẻ khác cũng y như vậy, sự tức tối của họ càng tăng thêm: Lười chơi với trẻ con, vậy còn tham gia chương trình gia đình làm cái gì!

Đây chẳng phải tự làm xấu bản thân hay sao!

Mọi người đều tập trung sự phẫn nộ lên người Mộ Thần mà không để ý thấy sau khi nghe câu nói "anh trai" của Đoàn Đoàn, ánh mắt của công chúa nhỏ và Giang Lệ trở nên vô cùng sắc bén, như thể đang đối mặt với kẻ thù.

Tiểu Mễ Lạp biết người con nhóc trước mắt này ngu ngốc đến mức nào nên đã lên tiếng trước khi Giang Lệ đi ăn tươi nuốt sống Đoàn Đoàn trước ống kính:

"A." Tiểu Mễ Lạp kinh ngạc che miệng: "Cậu quen anh trai mình sao?"

Đoàn Đoàn nhớ kỹ lời mẹ dặn phải chăm sóc Tiểu Mễ Lạp, nghiêm túc gật đầu: "Tớ gặp anh trai khi phỏng vấn, anh ấy đặc biệt tốt bụng..."

Cô bé đến đây không phải để nghe người khác khen Mộ Thần!

Không thể để con nhóc này nói tiếp được.

"Thì ra là vậy!" Đôi mắt tinh nghịch của Tiểu Mễ Lạp tò mò nhìn trang phục của Đoàn Đoàn, ngây thơ hỏi: "Lúc đó cậu đã mặc bộ đồ quê mùa này rồi sao? Nhà cậu không có tiền mua đồ mới à?"

Quần áo quê mùa.

Đoàn Đoàn bị lời nói của Mễ Mễ làm cho ngớ người, nghi ngờ kéo kéo quần áo của mình: "Rất quê mùa sao? Đây là mẹ mua cho mình mặc, mẹ nói rất đẹp."

"Mình rất thích bộ đồ này" Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Vì mẹ đã chọn cho Đoàn Đoàn, mẹ nói rất hợp với Đoàn Đoàn, rất đáng yêu."

Đoàn Đoàn có đôi mắt long lanh, miệng nhỏ chúm chím hồng đào đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn nà, mặc quần áo quê mùa lại càng khiến khuôn mặt thêm trắng ngần đáng yêu.

Trang phục càng quê mùa, cang làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt cô bé, không chút nào bị che đậy bởi những bộ quần áo xấu xí.

Tiểu Mễ Lạp nén lại sự ghen tị trong lòng, vẻ mặt tỏ ra hết sức chân thành: "Nhưng bộ quần áo này thực sự quê mùa."

Trẻ con ba tuổi rưỡi đã nói chuyện sắc sảo như vậy sao?

Mọi người đều ngạc nhiên.

Mộ Thần đột nhiên lạnh mặt: "Tiểu Mễ Lạp, không được vô lễ như vậy, xin lỗi đi!"

Tiểu Mễ Lạp há miệng nhỏ hồng hồng, nước mắt chảy dài, đôi vai nhỏ bé của cô bé run rẩy, vô cùng tủi thân.

Giang Lệ thấy vậy, cô ta vô cùng xót xa, vội vàng lấy khăn giấy, liên tục nói: "Tiểu Mễ Lạp nói đúng, vốn dĩ mẹ đã chuẩn bị cho Đoàn Đoàn một bộ đồ đẹp nhưng Đoàn Đoàn không thích sạch sẽ, hay đi lội bùn đất, chưa đầy nửa ngày đã dính bẩn, chỉ có thể chọn cho Đoàn Đoàn một bộ đồ không dễ bẩn để mặc."

[Khu bình luận]: ???

[Khu bình luận]: Thật mở rộng tầm mắt, là mẹ nhưng không giống mẹ, anh trai cũng không giống anh trai. Chương trình truyền hình này là cuộc thi kỳ lạ gì vậy?

[Khu bình luận]: Mình nghĩ mẹ đang nhìn xa trông rộng, không muốn đứa trẻ ba tuổi rưỡi cảm thấy khó xử nên mới nói vậy.

[Khu bình luận]: Mình cũng nghĩ giống người của lầu trên, trẻ con ba tuổi rưỡi biết gì đâu? Chỉ là nói dối vô tư thôi! So với việc anh trai không nói một lời đã bắt em gái xin lỗi, mình thích cách làm của người mẹ hơn.

[Khu bình luận]: Không phải vậy, các bạn không nghĩ đến việc Đoàn Đoàn cũng là một bé gái ba tuổi rưỡi hay sao? Mẹ cô bé an ủi bé gái khác bằng cách nói cô bé quê mùa, vậy mà xem là không có vấn đề gì sao?

Rất nhanh nhưng người xem livestream không còn cãi nhau nữa, bởi vì Tiểu Mễ Lạp khóc rất thương tâm, rất đau lòng.

Tiểu Mễ Lạp khóc nức nở, nước mắt lã chã: "Anh trai ơi, em xin lỗi... anh trai tha thứ cho em... Tiểu Mễ Lạp không cố ý..."

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống,

Như những viên kim cương lấp lánh, nức nở lại đáng thương, như hoa lê đái vũ.