Ôm Nhầm Bảo Bối Ba Tuổi Rưỡi

Chương 3

Mẹ Đoàn Đoàn nổi giận đùng đùng.

Cô ta túm lấy cô bé kéo sang một bên, bàn tay đen nhẻm và mập mạp túm lấy dây buộc tóc trên đầu Đoàn Đoàn rồi kéo mạnh, Đoàn Đoàn đau đến mức những giọt nước mắt trong veo chực trào ra khỏi hốc mắt, cô bé cắn môi cố gắng nhịn khóc.

Mẹ cô bé quát lớn: "Ai bảo cô buộc tóc cho nó? Tôi thích con bé tóc tai rối bù như vậy đấy!"

Cô giáo Thanh Thanh tức đến mức mặt trắng bệch, dù tính tình cô ấy tốt đến đâu thì cũng không còn kiên nhẫn. Cô ấy đang định tranh cãi nhưng lại thấy Đoàn Đoàn dùng lực nắm chặt áo sơ mi đến nhăn nhúm, chớp chớp mắt, mạnh mẽ gạt nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ với cô giáo.

Cô bé cười tươi: "Cô ơi, không sao đâu ạ. Đoàn Đoàn không nóng!”

Cô bé mới chỉ ba tuổi rưỡi, căn bản không biết nói dối. Hàng mi cong vυ't đều ướt sũng, đôi vai nhỏ bé run run nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ.

Cô giáo nhìn thấy cô bé như vậy, cô ấy không khỏi xót xa, lý trí bừng tỉnh: Cuộc sống của Đoàn Đoàn vốn đã không tốt đẹp, nếu cô ấy cãi nhau với mẹ cô bé chỉ khiến tình cảnh Đoàn Đoàn trở nên tồi tệ hơn, cô ấy không thể biết được khi về nhà mẹ cô bé sẽ đối xử với cô bé như thế nào nữa.

Đã rất nhiều lần, cô giáo Thanh Thanh nhìn thấy trên người Đoàn Đoàn đầy những vết hằn đỏ, nổi bật trên làn da trắng ngần.

Dù rất thương Đoàn Đoàn nhưng cô ấy cũng chỉ là một giáo viên, chỉ có thể đối xử tốt với bé ở trường cho nên nếu mẹ Đoàn Đoàn lén lút đánh bé ở nhà thì không ai có thể giúp được bé.

Cô ấy không dám tưởng tượng ra cảnh Đoàn Đoàn phải chịu đựng những trận đòn roi của mẹ mình.

Lý trí của cô ấy hoàn toàn trở lại, đối mặt với ánh mắt cầu xin của Đoàn Đoàn, cô ấy gật đầu: "Cô biết rồi."

Cô ấy nhìn đôi mắt cong cong và vẻ ngoài cố tỏ ra vui vẻ của Đoàn Đoàn, lòng cô ấy trào dâng niềm xót xa và chua chát. Cô ấy chứng kiến cảnh bé bị mẹ kéo đi, Đoàn Đoàn nhỏ bé, dường như bị kéo lê trên đường, suýt ngã vài lần khiến cho người ngoài cuộc như cô ấy cũng cảm thấy xót xa.

Làm sao mẹ Đoàn Đoàn có thể đối xử với con mình như vậy?

Thật là... không thể tin được, giống như cô ta hoàn toàn không phải là mẹ ruột của Đoàn Đoàn!

Cô giáo Thanh Thanh giật mình vì suy nghĩ của mình, sao lại có thể như vậy chứ?

Chắc hẳn cô ấy điên rồi mới có suy nghĩ như vậy.

Cô ta lôi Đoàn Đoàn về đến nhà.

Nhà của họ nằm ở một ngôi làng nhỏ lạc hậu, mái nhà được lợp bằng ngói, tường được xây bằng gạch đỏ và trát một lớp xi măng mỏng. Theo thời gian, lớp xi măng mỏng manh trên bề mặt đã bị bào mòn, lộ ra những viên gạch đỏ bên trong.

Trên tường còn phủ đầy rêu xanh, điểm xuyết những mảng lốm đốm.

Đoàn Đoàn sinh ra và lớn lên ở đây, cô bé ghét nhất những ngày mưa, vì hễ mưa là mái nhà sẽ dột khiến căn nhà nhỏ bé trở nên ẩm ướt.

Mẹ sẽ rất tức giận và phạt cô bé phải cầm chậu hứng nước.

"Rầm!"

Cánh cửa ọp ẹp bị cô ta mở ra một cách thô bạo, Đoàn Đoàn bị đẩy vào bên trong, loạng choạng ngã xuống đất. Sàn nhà bằng xi măng, bàn tay mềm mại của Đoàn Đoàn bị ma sát đến chảy máu nhưng Đoàn Đoàn không dám quay đầu nhìn.

Cô bé rụt rè ngẩng đầu lên, nhìn người mẹ đang cao cao tại thượng nhìn xuống mình.

Ánh mắt mẹ nhìn cô bé thật đáng sợ.

Giống như ánh mắt của người trong làng khi gϊếŧ thỏ con, lạnh lùng đến đáng sợ.

Đoàn Đoàn co rúm người lại, có chút muốn trốn chạy nhưng cô ta nhanh tay bóp lấy cằm nhỏ của cô bé, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn.

Như thể cô ta không hài lòng với khuôn mặt này.

Mẹ của Đoàn Đoàn tên là Giang Lệ, cô ta nhổ một cái: "Nuôi nấng như thế này mà vẫn có thể lớn được như vậy... Thật đúng là gen tốt... Không bằng dứt khoát hủy hoại luôn cho xong!"