100 Ngày Cuối Cùng Của Kẻ Sát Nhân

Chương 2: Tự truyện của sát nhân

“Ê biết tin gì chưa? Dạo gần đây đang hot về một cuốn truyện kinh dị, mày đọc chưa?”

“Truyện gì cơ?”

“Một Trăm Ngày Cuối Cùng Của Kẻ Sát Nhân. Vừa mới đăng năm chương thôi đã náo động cả mạng xã hội rồi. Tao vừa mới đọc chương một, sợ tè cả quần. Đọc chung đi chứ đọc mình tao sợ quá.”

“Ừm… Để xem nào…”



“Ê đọc bình luận bên dưới đi. Có người tìm được xác chết của vụ án đầu tiên rồi.”

“?”

“Có chương mới rồi sao?”

“Không. Là xác người thật, ở ngay đúng theo vị trí bên trong truyện mô tả. Tao sởn cả gai ốc rồi.”

Cô gái lướt xuống mục bình luận của truyện. Hôm qua vừa mới chỉ mấy trăm nay đã lên tới mười nghìn, một vài bình luận là hình ảnh giới hạn người xem. Cô gái ấn vào video nổi bật đầu tiên.

[…

“Xin chào mọi người, hôm nay kênh chúng tôi sẽ thực hiện thử thách được yêu cầu nhiều nhất trong bài đăng, đó là ‘Truy tìm theo manh mối’ trong một bộ truyện hot gần đây… Chúng tôi sẽ giữ đường truyền trực tiếp và chân thực nhất cho mọi người. Bây giờ là mười hai giờ đêm. Hy vọng chúng tôi không thực sự tìm được gì đó… Ha ha… Đi cùng tôi là hai người bạn sẽ hỗ trợ tôi trong việc tìm kiếm, các bạn cũng biết việc này rất mất sức mà. Nào, chúng ta bắt đầu nhé.”

Tiếng đào đất cùng tiếng thở hồng hộc vang lên không dứt, lâu lâu lại có một vài câu đùa từ anh bạn cầm máy quay.

Phập..

Anh bạn cầm xẻng cảm nhận được vật thể va chạm với đầu xẻng, dừng lại.

“Phong, hình như tao đã xúc trúng gì đó rồi. Tao…”

Người tên Phong đi đến, rọi đèn pin theo lần theo chiếc xẻng. Camera bắt đầu rung rinh. Tiếng nuốt nước bọt của cả ba người. Anh bạn tên Phong lấy xẻng hất phần cát bên trên, lộ ra một bịch ni lông màu đen.

“Tao bắt đầu thấy không ổn rồi…”

Chiếc xẻng cắm một phát vào bịch ni lông. Phong hơi dùng lực, gạt ra.

“Cái gì đây? Á… Mẹ ơi… Là tay…tay người… Đm…”

Mùi hôi thối theo đó bốc ra.

Camera rung lắc dữ dội nhưng cũng đủ truyền hình ảnh rùng rợn bên trong cho người xem, một cánh tay đã phân huỷ tới độ biến dạng theo cái xẻng bay ra khỏi bịch ni lông. Từng đốm xanh đen nhầy nhụa cùng dòi bọ bu đầy.

Sau đó là tiếng la hét thất thanh của ba người.



Trong khu bình luận trực tiếp bùng nổ chóng mặt.]

…]



Tiếng ồn ào không ngớt kèo theo tiếng động cơ của xe cộ, tiếng còi xe cảnh sát,… Xung quanh khu vực này bị vây hoàn toàn bằng dây phân cách hiện trường.

Thi thể được tìm thấy do một nhóm thanh niên thực hiện quay video thử thách trên mạng xã hội. Ba người này đã dựa trên một bộ truyện Kinh dị đang hot để tới địa điểm đề cập trong truyện thực hiện quay video. Họ không thể ngờ được thế mà lại thực sự đào được xác chết. Tác giả trong truyện miêu tả rất kĩ quá trình gϊếŧ người và phanh thây thi thể, còn cho một địa chỉ có thật ở địa phương. Thật kinh khủng? Đây không phải là tự mình thực hiện rồi viết lại đấy chứ?

Anh Phi và tổ điều tra đã có mặt ở hiện trường vào lúc hai giờ sáng, sau khi một số cuộc gọi từ các cá nhân báo án tới cục cảnh sát, anh đã nhanh chóng đến đây. Chưa tới gần mà anh đã nghe thấy mùi hôi thối nồng nặc rồi. Mấy người xung quanh hấp tấp che lấy mũi.

“Xin chào, tôi là cảnh sát phụ trách.”

Anh đưa thẻ ngành về phía cách cán bộ địa phương, lại nhìn vào phía bên trong khu vực đã thực hiện bao vây.

Đây là một sườn đồi nhỏ, xa thành phố khoảng năm mươi kilomet ít người qua lại, khuất tầm nhìn và rậm rạp cây cối. Quả nhiên nó thích hợp cho việc giấu thi thể, đừng nói tới việc hung thủ kỹ càng chôn nó dưới đất.

“Thực sự hình ngôi sao.”

Xung quanh khu vực chôn thi thể có năm cây bạch dương xếp thành hình ngôi sao, đây là tình tiết được miêu tả trong cuốn truyện.

Các cảnh sát tiếp tục đào và nhấc toàn bộ bịch ni lông lên khỏi cái hố.

“Thế nào, Duẫn?”

Người tên Duẫn đang mặc áo blouse trắng, tay đeo găng cao su, trực tiếp lấy ra một mảnh thi thể bên trong túi ni lông. Anh nhìn phần thi thể ở trên tay, có vẻ đây là bàn chân, lại liếc qua số lượng ở trong túi.

“Một người. Có khả năng sử dụng chất bảo quản nên chưa thể ước lượng chính xác được thời gian tử vong. Tuy nhiên nhìn vào độ phân huỷ của bịch ni lông thì có thể chết khoảng ba tháng trước.”

Anh Phi ghé lại gần nhìn mảnh thi thể trên tay Duẫn, cảm giác buồn nôn chạy dọc trong các dây thần kinh, nôn nao trong dạ dày. Anh đưa tay lên che mũi lại.

“Chất bảo quản sao. Để làm gì chứ?”

“…”

“Còn gì nữa không?”

Anh Phi lại hướng anh mắt về phía Duẫn. Người đàn ông vẫn đang xem xét các mảnh khác.

“Mang về phòng làm việc giúp tôi.”

“Được rồi.”



Hiện vẫn chưa xác minh được thân phận của thi thể do tình trạng phân huỷ nghiêm trọng, không thể nhận dạng bằng khuôn mặt hay là vân tay. Tổ điều tra đang tìm kiếm hồ sơ các vụ mất tích trong sáu tháng trở lại đây. Hi vọng sẽ có người trùng khớp DNA. Việc không xác định được danh tính sẽ gây khó khăn trong quá trình điều tra và tìm kiếm đối tượng tình nghi.

“Sếp. Cuốn truyện đó… Bây giờ dư luận đang rất xôn xao.”

“Mang tác giả đến đồn, đồng thời yêu cầu nền tảng ngừng xuất bản và xoá hết toàn bộ chương hiện tại đã đăng tải.”

Tác giả đó chắc chắn có liên quan đến án mạng lần này, không thể nào có chuyện ngẫu nhiên như thế này xảy ra được. Còn đăng tải lên mạng, đúng là muốn thách thức cảnh sát rồi.

“Bên mạng xã hội xử lý thế nào đây? Nó lên mục hot tìm kiếm trên các trang này rồi.”

Rắc rối nhất là các bài đăng liên quan, không thể kiểm soát hết toàn bộ người dân và cấm họ không thể thảo luận về vấn đề này được

“Thật là…Tôi đi gọi điện thoại.”

Anh Phi đã ra ngoài. Không khí trong phòng điều tra vốn dĩ đã nặng nề nay càng hơn thế nữa.

Vụ án cắt tứ chi và đầu hôm trước chưa giải quyết được, nay lại thêm cái xác, tổ điều tra đã hai ngày chưa được ngủ.

“Mọi người đọc thử chưa, cuốn tự truyện. Nó ra được năm chương rồi, hai vụ gϊếŧ người đã được thực hiện trong năm chương ấy. Cái xác hôm nay nằm trong chương hai, là nạn nhân số một trong truyện. Chúng ta có nên đi tìm nạn nhân thứ hai không?”

Người cảnh sát trẻ tuổi quay màn hình máy tính về phía mọi người.