Là Cố Thâm Ý!
Đường Ngâm trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn người vốn nên ở nước ngoài du học, lại bất ngờ xuất hiện ở đây – Cố Thâm Ý, kinh ngạc đến nỗi quên cả chào hỏi, buột miệng: “Chị sao lại về đây?!”
Cố Thâm Ý quay lưng lại ánh sáng, nửa mặt biến mất trong bóng tối, Đường Ngâm không thấy rõ biểu cảm, chỉ thấy môi khẽ nhúc nhích, giọng nói lạnh lẽo: “Không về, chẳng lẽ chờ em đến tìm tôi sao?”
Đường Ngâm vội cúi đầu nhìn váy gợi cảm trên người mình, lại nhìn về phía Cố Thâm Ý, nhớ lại những lời nói vừa rồi của mình, hơi há miệng, lại không tìm được lời nào để phản bác.
“Đường Ngâm?” Một giọng nói cắt ngang.
Đường Ngâm quay lại, nhìn thấy một cô gái đẹp có phong cách hoàn toàn khác với Cố Thâm Ý, cảm thấy có chút quen mắt.
Bạch Lộ, sau khi đi toilet và trang điểm lại, đã quay trở lại. Nhìn thấy Đường Ngâm đang nói chuyện với Cố Thâm Ý, Bạch Lộ ngạc nhiên không hiểu sao hai người này lại gặp nhau, vội đi tới, nhìn Cố Thâm Ý rồi nhìn Đường Ngâm, nói: “Đã lâu không gặp.”
Các cô đã từng gặp nhau sao? Đường Ngâm nghĩ một hồi, mơ hồ nhớ ra hình như là bạn của Cố Thâm Ý, nhưng không nhớ rõ tên, cười gượng: “Chào...”
“Tôi là Bạch Lộ.”
“Chào Bạch tiểu thư.”
“Các cậu vừa nói chuyện gì vậy?” Bạch Lộ cười hỏi.
Đường Ngâm và Cố Thâm Ý liếc nhau, rồi cùng đồng thanh trả lời: “Không có gì.”
Bạch Lộ thấy hai người không muốn nói, ánh mắt chuyển động, nhìn kỹ Đường Ngâm trang điểm rực rỡ, rồi cố tình hỏi: “Đường tiểu thư đến uống rượu sao?”
Đường Ngâm vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì việc Cố Thâm Ý đột ngột về nước, không tự nhiên mà sờ tóc, duy trì nụ cười gượng: “Đúng vậy, nghe nói tới Tuỳ Ngộ, tôi cùng mấy người bạn tới chơi.”
“Đến chơi à.” Bạch Lộ cố tình nhấn mạnh từ "chơi", ánh mắt di chuyển qua lại giữa Đường Ngâm và Cố Thâm Ý. Cố Thâm Ý từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khiến người khác không đoán được ý nghĩ của cô. Bạch Lộ cười, nói với Đường Ngâm: “Thật trùng hợp, tôi và Thâm Ý cũng đến chơi.”
Cố Thâm Ý đến quán bar chơi? Điều này thực sự làm đảo lộn suy nghĩ của Đường Ngâm, cô không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Cố Thâm Ý: “Chị...”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Cố Thâm Ý lạnh lùng cắt ngang: “Chúng tôi đi trước, chơi vui vẻ.”
Đường Ngâm sửng sốt, cũng không thấy gì bất thường, theo bản năng trả lời: “Được, hai người đi thong thả.”
Tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn lập lòe trong quán bar không làm mất đi vẻ điềm tĩnh của Cố Thâm Ý. Gió đêm thổi bay mái tóc, Cố Thâm Ý quay đầu lại, thấy Bạch Lộ đang nhìn chằm chằm vào mình, nghi hoặc hỏi: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Bạch Lộ nhìn kỹ một lát, vuốt cằm đùa cợt: “Ừm, có chút đẹp.”
Cố Thâm Ý không để ý đến lời trêu chọc của Bạch Lộ, vén tóc ra sau tai, liếc thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa, liền giơ tay ra.
“Gì vậy?”
“Chìa khóa xe.” Bạch Lộ uống rượu, nên chỉ có thể để Cố Thâm Ý lái.
Bạch Lộ phản ứng, lấy chìa khóa ra từ trong túi, nhìn Cố Thâm Ý kỹ hơn.
Không thấy có gì khác thường. Cố Thâm Ý rất giỏi che giấu cảm xúc.
Nhớ lại cuộc đối thoại cuối cùng giữa Cố Thâm Ý và Đường Ngâm, Bạch Lộ không thể không kinh ngạc. Một người còn đang chơi trò mập mờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một người lại có thể điềm tĩnh rời đi như không có chuyện gì. Bạch Lộ lúc này mới hiểu, Cố Thâm Ý và Đường Ngâm thật sự không có tình cảm, mỗi người lo cho cuộc sống riêng của mình.
Những người bạn của Đường Ngâm vẫn đang chờ xem cô hôn mỹ nữ, không ngờ Đường Ngâm lại ngượng ngùng quay về.
Quán bar cách hơi xa, họ chỉ thấy Đường Ngâm tiếp cận mỹ nữ, nói chuyện nhưng không nghe rõ, sau đó có một mỹ nữ khác xuất hiện, cuối cùng hai người kia rời đi.
“Cậu bị từ chối à?” Đồng Linh nhỏ giọng hỏi.
Đường Ngâm chỉ mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Những người khác cũng nghĩ rằng Đường Ngâm bị mỹ nữ kia từ chối. Nghĩ lại cũng hợp lý, một người lạ đột nhiên đến xin hôn, ai mà chấp nhận, nên không ai nghi ngờ.
Xán Xán chưa hài lòng, liền xúi Đường Ngâm: “Đổi người khác đi, không có mỹ nữ thì chọn soái ca. Vừa nãy có bao nhiêu soái ca đến gần cậu, chọn một người thôi.”
Đường Ngâm không còn hứng thú, xua tay, cười lười biếng: “Thôi, không có ai hợp mắt.”
Xán Xán: “Cậu chơi xấu à?”
Đường Ngâm cười, ánh mắt đầy mị hoặc, cầm lấy một chai Cocktail trên bàn, nói: “Luật giang hồ, không hoàn thành phải uống rượu, tớ tự phạt một chai.”
Không đợi mọi người phản ứng, cô uống liền một mạch hết chai rượu.
Xán Xán thấy cô uống hào sảng cũng không nói gì, chuẩn bị cho vòng tiếp theo: “Ngâm Ngâm, cậu quay đi, xem ai xui xẻo lần này.”
Đường Ngâm vừa định quay chai, Đồng Linh đã ngăn lại: “Hay đổi trò chơi khác đi.”
“Đúng đúng, đổi trò khác, trò này khó quá.” Tiểu Tĩnh vội phụ họa.
“Khó sao?” Xán Xán nhìn Đồng Linh và Tiểu Tĩnh, rồi nhìn Tạp Tạp, cảm thấy không phải trò chơi khó, mà là họ không dám chơi.
Ngoài Đường Ngâm, các cô đều là những người hiền lành, không ai dám bốc thăm tìm người lạ để hôn. Đường Ngâm còn bị từ chối, huống chi là họ. Xán Xán thì cái gì cũng dám chơi, nhưng không ai chịu bồi cô ấy chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, nên đành thôi.
Cuối cùng mọi người cũng không chơi trò gì, chỉ nghe nhạc, uống rượu, nói chuyện phiếm đến hơn hai giờ.
Trở về vẫn như lúc đến, Xán Xán cùng trợ lý và Tạp Tạp chung một xe, Đường Ngâm cùng Đồng Linh chung xe, đều đã uống rượu, chỉ có thể gọi người lái thay.
Đường Ngâm đưa chìa khóa cho người lái, cùng Đồng Linh vào ghế sau.
“Cậu muốn về chỗ tớ không?” Đường Ngâm hỏi Đồng Linh.
“Không được.” Đồng Linh nhìn điện thoại xem giờ, nói: “Sáng mai tớ còn có lớp.”
Đồng Linh vẫn đang học cao học, Đường Ngâm biết cô có lớp sáng mai, nên giờ này đã hơi muộn.
“Vậy để tớ đưa cậu về.” Đường Ngâm vỗ nhẹ ghế trước, gọi: “Anh tài xế.”
Người lái quay lại thấy cô với nụ cười xinh đẹp, bất giác khẩn trương, nói lắp: “À, à, người đẹp muốn đi đâu?”
Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng