Khi cô đang chạy, côn ŧᏂịŧ to và cứng rắn của cô đột nhiên run lên dữ dội dưới sự đè nén chật chội của qυầи ɭóŧ. Côn ŧᏂịŧ run rẩy xuất tinh. Qυầи ɭóŧ của cô đã bị côn ŧᏂịŧ bắn ướt, tràn ngập tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cô đã xuất tinh trong hành lang bên ngoài lớp học. Cô thật biếи ŧɦái!
Diệp Nhiên nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rồi vén váy lên, cởϊ qυầи lót ra.
Nhìn côn ŧᏂịŧ xấu xí dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô cau mày nhưng vẫn dùng khăn giấy lau đi, lau chất lòng màu trắng và dính dính trên qυầи ɭóŧ.
May mắn thay, chiếc váy cô mặc hôm nay có màu đen, tuy có một chỗ nhỏ thấm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhưng sau khi lau đi thì không thể nhận ra nếu không nhìn kỹ.
Sau khi dọn dẹp xong, Diệp Nhiên mặc lại qυầи ɭóŧ, đi ra khỏi phòng, rửa tay một lúc mới quay lại phòng học.
Lúc này Thịnh Tuyết không còn nằm trên ghế nữa, cô ngồi thẳng, nhìn thấy Diệp Nhiên trở về liền viết cho cô một tờ giấy nhỏ.
Trên đó có một dòng chữ vặn vẹo: Cô làm tôi đau đầu. Mời tôi ăn trưa đi!
Cô đột nhiên run rẩy xuất tinh là bởi vì Thịnh Tuyết gây ra. Lúc này, Diệp Nhiên không muốn để ý tới người bạn cùng bàn nữa dứt khoát vứt tờ giấy nhỏ đi, tập trung làm đề thi.
Thịnh Tuyết không quấy rầy cô nữa cho đến hết tiết học thứ tư, cô chạm vào cánh tay Diệp Nhiên nũng nịu nói: “Chúng ta đi ăn trưa thôi.”
“Tôi sẽ không mời bạn ăn trưa đâu!” Diệp Nhiên tức giận nhắc nhở.
"Nhưng tôi đói quá, Nhiên Nhiên, cậu đãi tôi bữa này đi mà! Ghế cứng, ngủ xong đầu của tôi đau quá.”
Diệp Nhiên sững sờ khi nghe Thịnh Tuyết than vãn như thế, đáng trách nhất chính cánh tay của cô đang được Thịnh Tuyết ôm chặt, hai bánh bao nhỏ trước ngực Thịnh Tuyết ma sát.
"Thả tôi ra, tôi mời cậu là được chứ gì!" Sau đó, Thịnh Tuyết liền mỉm cười đưa tay nắm lấy tay cô kéo cô đến nhà ăn.
Lần này Diệp Nhiên vẫn là ăn cơm đậu sốt thịt băm, còn Thịnh Tuyết ăn mì trộn nem chua, hai người ngồi ăn cùng nhau.
"Nhiên Nhiên, để tôi nếm thử đậu sốt thịt băm của cậu!" Diệp Nhiên đang ăn, đột nhiên Thịnh Tuyết bưng bát tới.
Muốn nếm thử đồ ăn… Diệp Nhiên sửng sốt mấy giây, sau đó mới ý thức được Thịnh Tuyết muốn nếm thử đồ ăn ở trong khay cơm của mình, sắc mặt ửng đỏ.
Cô gắp cho Thịnh Tuyết hai miếng đậu phụ sốt thịt băm, Thịnh Tuyết vui vẻ ăn, sau đó liếʍ môi nói: "Đậu phụ sốt thịt băm của Nhiên Nhiên thật ngon!”
“Cậu đừng nói chuyện nữa.”
Diệp Nhiên trừng mắt, tức giận nói.
Thịnh Tuyết không tiếp tục nói chuyện, ăn xong đậu sốt thịt băm của Diệp Nhiên mới bắt đầu ăn mì nem chua của mình.
"Tại sao cậu luôn ngủ gật trong lớp. Tại sao cậu không học bài?" Diệp Nhiên nhìn thấy Thịnh Tuyết không tiếp tục chọc ghẹo mình, không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Học làm gì? Không có gì thú vị, cậu tự mình học đi." Thịnh Tuyết bĩu môi nói.
Diệp Nhiên cảm thấy bạn cùng bạn dường như có tâm sự, hai hàng lông mày hơi nhíu chặt.