Bạn Cùng Bàn Chuyên Bắt Nạt Tôi

Chương 3

Bạn cùng bàn mỉm cười với cô rồi nói: "Học sinh ngoan, cố gắng học đi nhé. Tôi đi chơi game.”

Vậy hóa ra cô ấy vay tiền để đi chơi game à? Diệp Nhiên có chút tức giận, người bạn cùng bàn của cô là một kẻ nói dối trắng trợn, hơn nữa còn là một học sinh hư, ngủ gật trong lớp giờ còn trốn học đi chơi game!

Cô lén lút cầm cuốn sách của bạn cùng bàn, cô nhanh chóng nhìn thấy một cái tên với nét chữ nguệch ngoạc: Thịnh Tuyết.

Đồ ăn ở căng tin trường mới cũng rất ổn, Diệp Nhiên gọi một tô cơm sốt gà, ăn rất ngon miệng.

Trở lại phòng học cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Thịnh Tuyết đang ngậm kẹo mυ'ŧ trong miệng đi tới.

Triệu Hiểu Hi hơi gầy, có lẽ hơi giống suy dinh dưỡng? Nhưng làn da của cô ấy rất trắng, khuôn mặt trẻ thơ trắng trẻo và đôi chân gầy cũng rất trắng mịn.

"Nhiên... ngực lớn!" Thịnh Tuyết không chút kiêng dè gọi cô, thu hút rất nhiều người chú ý.

"Cô..." Diệp Nhiên vốn muốn bảo đối phương câm miệng, nhưng bởi vì bạn cùng bạn có hơi xinh đẹp nên cô bỏ qua cho.

Thịnh Tuyết hoàn toàn không biết Diệp Nhiên đang nghĩ gì về cô, cô ngồi xuống ghế, dang rộng đôi chân xinh đẹp ra hai bên.

Đưa cây kẹo mυ'ŧ đã ăn tới trước mặt Diệp Nhiên, "Nhiên Nhiên, cô ăn đi!"

Diệp Nhiên vội vàng né tránh, "Không, cảm ơn..."

“À… Bài tập này sẽ phải nộp, cô giúp tôi làm nó được không?" Thịnh Tuyết nói, rồi lấy ra một tờ giấy tiếng Anh từ ngăn kéo.

Hóa ra là muốn cô làm giúp bài tập! Diệp Nhiên sửng sốt, người bạn cùng bàn này sao có thể mặt dày như vậy? Cô ấy vừa quay lại, và đã bắt đầu muốn cô làm việc.

"Tôi không có thời gian, tôi còn phải học" Diệp Nhiên trực tiếp cự tuyệt.

"Nếu không làm được sẽ bị trừng phạt đứng. Nhiên Nhiên, cô nhẫn tâm để bạn cùng bàn đáng yêu của mình bị đứng ở ngoài cửa sao? Lương tâm của cô chẳng lẽ không cảm thấy đau?”

Thịnh Tuyết vừa nói vừa nắm lấy bàn tay của Diệp Nhiên nũng nịu.

Diệp Nhiên bị cô lay động đến mức cảm thấy hơi bối rối, cô thực sự không nhịn được, vội vàng đáp ứng: "Được, tôi sẽ làm cho cô. Lần sau không được như này nữa.”

"Cảm ơn Nhiên Nhiên!" Thịnh Tuyết nở nụ cười, dùng giọng điệu đáng yêu nói với cô. Ngậm cây kẹo mυ'ŧ trong miệng, sau đó lấy ra một cuốn sổ, cầm bút viết nguệch ngoạc trên đó.

Diệp Nhiên nhìn tờ giấy trước mặt, có chút choáng váng, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và bắt đầu tập trung vào nó.

Bài viết không khó lắm nhưng cô không có nhiều thời gian, may mắn trước khi chuông reo lên cô đã làm xong.

"Cô đã làm xong rồi sao? Thật giỏi!" Thịnh Tuyết cầm lấy tờ giấy, vỗ vỗ bả vai Diệp Nhiên khen ngợi.

"Đã đến giờ vào lớp." Diệp Nhiên nhẹ nhàng nhắc nhở, sau đó không để ý đến cô bạn cùng bàn.