- Này Dương An Nhiên! Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên!
Cố Thiên Kỳ vô cùng bấn loạn trước thái độ kỳ lạ của cô. Con bé này từ trước tới giờ dù thành tích học tập có chút không tốt nhưng cũng chưa bao giờ trốn học. Hầu hết thời gian cô ấy ở trường đa phần là để đan theo từng cử chỉ hành động của hắn, ve vãn hắn, tìm chủ đề để nói chuyện với hắn.
Thậm chí không biết bao nhiêu lần nói với bố mẹ rằng cô thực sự muốn kết hôn với hắn, sinh con cho hắn, cùng hắn trải qua cuộc sống yên bình đời đời kiếp kiếp.
Thậm chí, cô còn si mê hắn đến nỗi, nếu chọn từ bỏ cả gia tộc gia tài đồ sộ, danh tiếng lẫy lừng để theo hắn cô cũng cam lòng.
Nghĩ đến đây, Dương An Nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Khoé môi nhếch lên tạo đường cong hoàn mỹ, vẻ đẹp sắc sảo mê hồn từ từng cử chỉ ánh mắt xảo quyệt khiến người ta không khỏi kinh diễm khi trông thấy.
Xinh đẹp là vậy, gia thế hàng đầu tài hoa xuất chúng ở nhiều lĩnh vực là thế, lại còn một lòng một dạ một Cố Thiên Kỳ, nhưng đáng tiếc thay lại không được nam chính chú ý đến.
Dương An Nhiên thực sự có chút bực tức.
Nếu người này không phải là cô, thân xác này không phải của cô mà chỉ là một mô típ nữ phụ phản diện thường thấy trong những bộ phim, bộ truyện ngôn tình. Dương An Nhiên đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí.
Nhưng hiện tại cuộc sống này là của cô, dòng máu danh giá chảy trong người cũng là sự thật. Đánh thấy đau, đau thấy buồn, buồn thấy khóc. Một thế giới được dựng lên bởi một cuốn sách diệu kỳ, cuốn sách tiên tri tiết lộ toàn bộ số phận của các con rối, chú hề trong truyện.
Kiếp trước Dương An Nhiên thực sự đã nếm trải toàn bộ khổ đau trong cuộc đời, cũng không sống lỗi, dè bỉu bất kỳ ai. Có lẽ kiếp này ông trời tạo ra là để dành cho cô.
Dù không muốn quan tâm cho lắm, nhưng cô vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng: kiếp này phải sống làm sao cho tốt.
Lục ục trong túi áo một lúc, Dương An Nhiên cũng tổng hợp cho mình một chút tiền.
3 tờ 100 tệ nhăn nhúm vô tình được dắt trong 2 cái túi áo của cô.
Vừa nãy đi ra ngoài, Dương An Nhiên không nghĩ đến việc bản thân có mang theo ví hay thẻ tín dụng hay không. Nhưng mấy tờ tiền này chắc được chủ nhân của nớ tuỳ tiện nhét vào, rồi lại bỏ quên. Không ngờ lại có người xuyên không từ thế giới khác dùng đến.
Thôi kệ, 300 tệ cũng đủ để chi tiêu một số thứ nhất định rồi.
Nhắc mới nhớ, nếu ở kiếp trước, 300 tệ này sẽ được Dương An Nhiên cẩn thận đặt vào một cái ví. Dùng để mua bánh mì ăn tạm bợ qua tháng hoặc dùng hết để mua truyện trinh thám.
Tiền đối với cô ở kiếp này, chẳng qua chỉ là một thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nếu thế thì thực sự quá yên bình và nhàm chán rồi. Công việc của cô đơn giản chỉ là tách ra khỏi nam chính, để mạch cốt truyện tự do trôi về đúng theo quy trình của nó, tài sản của gia tộc họ Dương đủ để cô ăn chơi mua truyện cả đời mà không cần lo nghĩ bởi, cả bố mẹ lẫn ông bà đều rất cưng chiều cô tiểu thư kiêu kỳ. Trong mắt họ, Dương An Nhiên là bản thể hoàn hảo nhất không bất kỳ ai sánh bằng.
Thực sự quá nhàm chán.
Vô vị.
Không thích dây vào những việc phiền phức, nhưng lại muốn có điều gì đó cứu vớt cuộc đời mình bằng sự thú vị đặc biệt không hồi kết.
Dương An Nhiên vò phẳng mấy tờ tiền trong tay, rồi tranh thủ đi thăm thú một số nơi trong thế giới này. Mặc dù thứ nào cũng phiền phức như nhau cả, nhưng kiếp này có cơ hội, cô vẫn muốn đi thăm thử công viên một lần.
Công viên, chính là nơi mà người mẹ quá cố ở kiếp trước hay đưa cô đi nhất. Mặc dù đứa con mặt liệt không hề tỏ ra thích thú chút nào khi đến nơi này, nhưng vì không muốn mẹ mình tụt hứng bất chợt, cô vẫn nắm lấy bàn tay ấm áp đi theo bà, dạo một vòng quanh tập thể dục, ăn kẹo hồ lô, kẹo bông, còn mua nước ngọt và snack dự trữ về ăn dần nữa.
Nhưng về sau, cái chết của mẹ đã ám ảnh Dương An Nhiên đến tận mãi về sau, chính là ngày bà mất do tai nạn xe hơi, máu me chảy lênh láng khắp mặt đường trải nhựa, lan sang cả chỗ công viên mà Dương An Nhiên đang đứng.
Đúng vậy, chỉ vì do sơ suất mà Dương An Nhiên suýt nữa đã mất đi mạng sống, nhưng mẹ là người đã dùng thân mình đẩy cô ra một bên, chấp nhận bỏ mạng vì người con gái yêu quý của mình.
Cô bé mắt to tròn lấp lánh như ngọc lục bảo quý hiếm cao cấp, trong suốt như cái thoáng mát của đất trời, giờ đây nhuốm đỏ quá khứ bi thương, giọt lệ lăn dài trên gò má ửng hồng.
Lúc đó, cô mới chỉ 10 tuổi, tay siết chặt con gấu bông đã bị vấy bẩn bởi máu của mẹ. Sốc đến nỗi dồn máu lên não bất tỉnh ngay tức khắc, không thể tin được chuyện này sẽ có ngày xảy ra. Lúc tỉnh dậy, đã thấy mình ở trong bệnh viện sạch sẽ, nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Từ đó, Dương An Nhiên không bao giờ đến công viên nữa.
Đến bây giờ, thứ đó vẫn khiến cô nổi da gà khi nghĩ đến, mặc dù đang đứng trước cổng công viên, nhưng lại bất giác cảm thấy bản thân không ổn chút nào.
- Có lẽ mình nên về đi nhỉ, mình không thuộc về nơi này.
Nét mặt trở nên xanh xao chưa từng thấy, cô siết chặt ba tờ tiền trong tay, quay gót định đi về thì...
Một bàn tay thô ráp thon dài đã đặt nhẹ nhàng trên vai cô, nở nụ cười khách quan tự tin giao tiếp:
- Xin chào Dương tiểu thư, chẳng phải bây giờ đang trong tiết học của trường trung học XXX sao?
Cô khó chịu quay đầu lại, mặt lạnh như tảng băng ngàn năm không tan chảy, lại thấy một chàng trai tóc đen nhánh ưa nhìn, khoác trên mình bộ đồ học sinh của một trường trung học nào đó.
- Hả...???