Giật mình trước giọng nói của cậu cả Tuấn, tên quản lý tiệm vải liền quay ngoắt thái độ:
- Cậu... cậu mới đến ạ? Mời cậu vào.
Rồi ông ta quay ngoắt sang hai tên đứng ở cửa, gắt gỏng:
- Tụi mày còn không mau đưa cái con khố rách áo ôm này cút ngay đi cho khuất mắt cậu. Nuôi tụi mày đúng là tốn cơm!
Hai tên người làm vội vàng tiến lại nhưng cậu đã kéo cô về phía sau lưng mình rồi gằn từng tiếng một:
- Thế nào là nghèo hèn? Thế nào là khố rách áo ôm? Vợ của cậu cả Tuấn này vậy mà bị ông khinh thường, đây là muốn làm phản rồi có đúng không?
Tên quản lý tiệm liền hoảng sợ, mồ hôi trên trán chảy như mưa:
- Dạ...dạ, tôi đâu có dám, tôi không có ý gì đâu ạ. Tôi... tôi không biết cô đây là mợ cả nên mới dám nói xằng nói bậy... Xin cậu tha cho...
Cậu cả Tuấn liếc nhìn ông ta một cái rồi cười lạnh:
- Vậy ý ông là nếu ông biết cô ấy là mợ cả thì đã không ăn nói xằng bậy?
- Vâng, vâng. Tôi...
Ông ta nghĩ mình được thả liền lập tức vâng dạ, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị cậu cả quát cho run rẩy.
- Ông được nhỉ? Tôi không quan tâm đến cửa tiệm vài tháng, ông liền làm loạn cả cái quán này lên rồi. Chúng ta buôn bán công bằng, ông lại trọng giàu khinh nghèo, danh tiếng của cửa tiệm chúng ta bỏ đi đâu?- rồi cậu quay sang nắm chặt lấy tay Quyên, kéo nó về phía trước.- Nếu ông ta đã không làm được, vậy của hàng này tôi giao lại cho mợ, mợ có ý kiến gì không?
Thấy Quyên đứng ngơ ra không trả lời, cậu cả Tuấn kéo nhẹ tay nó nhắc nhở:
- Ý mợ thế nào?
Quyên giật mình, tiếng "mợ" đó là gọi nó á hả? Nó chẳng kịp nghĩ, cứ gật đầu đại. Cậu cả Tuấn là một người tốt, nhất định sẽ không làm khó gì nó đâu. Bây giờ nó đang để ý đến tiếng "mợ" kia kìa. Từ lúc lấy nó đến nay, cậu toàn kêu nó là "mày" hoặc "con ngốc", bây giờ cậu gọi nó là "mợ" , nó cứ thấy ngại ngại thế nào ấy.
Đầu óc nghĩ lơ mơ, chẳng biết từ lúc nào nó cùng cậu đã ở trong buồng. Thấy Quyên như người mất hồn, cậu cả Tuấn vỗ mạnh vào vai nó một cái:
- Này, mợ làm sao thế?
- Hả, hả?
Thấy nó vẫn còn ngơ ngác, cậu lại búng một cái vào trán nó đau điếng.
- Nghĩ cái gì thế?
- Cậu... cậu đừng gọi em là mợ nữa...
- Tại sao?
- Thì...em ngại lắm...
Cậu cả Tuấn cười phì:
- Ngốc như mợ mà cũng biết ngại sao? Tôi cứ gọi mợ đấy, mợ là vợ tôi cơ mà.
Quyên nhăn nhó:
- Em không ngốc, em ngại...
- Ngốc! Tôi cứ gọi.
Quyên không thể phản đối cách gọi của cậu, mặt mày bí xị. Cậu đúng là xấu xa, nó không có ngốc, không hiểu sao cậu cứ gọi nó là đồ ngốc. Bỗng một bàn tay chạm vào mặt nó, Quyên giật mình ngẩng đầu lên liền thấy cậu cả Tuấn đang bối rối nhìn nó:
- Được rồi, được rồi. Em không ngốc, tôi không gọi. Em đừng khóc nữa.
Quyên đưa tay sờ má mình, nước mắt ướt cả hai má. Nó gạt tay cậu ra khỏi mặt mình, sụt sịt nói:
- Không được gọi "em"...
Cậu cả Tuấn nhìn cô vợ ngốc nhà mình mà bất lực:
- Được, không gọi "em". Vậy... bây giờ tôi gọi thế nào?
Quyên ngớ người. Ừ nhỉ? Không cho cậu gọi nó là "mợ", cũng không cho gọi "em" vậy thì cậu nên gọi nó là gì? Nó ngẫm nghĩ rồi nói:
- Cho cậu gọi em là "mày" như trước cũng được ạ.
Cậu cả Tuấn thở dài:
- Em có thấy chồng nhà ai lại gọi vợ mình là mày không hả? Như thế còn ra cái gì nữa?
- Nhưng mà... nhưng mà... thế cậu gọi em là mợ đi.
Quyên nghĩ thầm, gọi mợ chắc là ổn nhất rồi nhỉ?
- Ừ, mợ chịu là được.
Nói rồi, cậu cả Tuấn đẩy bịch bánh trên bàn đến trước mặt nó:
- Của mợ.
A! Suýt nữa thì quên mất. Quyên lấy một cái bánh đưa cho cậu, lại bóc thêm một cái cho mình, nhai ngon lành. Cậu nhìn cái bánh rồi hỏi:
- Bánh gì vậy?
Quyên lắc đầu:
- Em không nhớ, là bà bán bánh cho em đó. Nhưng mà ăn ngon lắm, cậu cũng thử đi.
Cậu cả Tuấn nhìn vợ mình ăn ngon lành, cũng vui vẻ ăn hết một cái. Đương nhiên, số bánh còn lại vào bụng của Quyên hết. Nó thỏa mãn nằm lăn ra giường như một chú mèo con.