Ba ngày sau, Quyên vừa cùng cô hai Quỳnh đi chợ chiều về thì đã thấy cậu Tuấn đứng ngay trước cổng. Cứ tưởng cậu sang đây bàn chuyện cưới xin, cô hai Quỳnh định dắt nó vào trong cho cậu và thầy u cô nói chuyện. Nhưng ông Hoàng đã gọi con Quyên lại rồi bảo:
- Quyên, mày về phòng thu dọn đồ đạc rồi theo cậu Tuấn về bên nhà ông Tâm đi.
Quyên nghe lời, dợm bước toan đi thì cô hai Quỳnh đã giữ chặt tay nó lại. Cô hai nhìn về phía ông Hoàng, ánh mắt lạ lùng hỏi:
-Thầy, thế này là thế nào?
Ông Hoàng nhìn con gái bảo:
- Thì cậu cả Tuấn qua đón con Quyên về chứ còn thế nào nữa.
- Nhưng mà sao gấp thế ạ. Ta đã chuẩn bị gì đâu, của hồi môn còn chưa chuẩn bị nữa.
Ông Hoàng chưa kịp nói thì bà già đứng phía sau cậu Tuấn đã cất lời chanh chua:
- Chuẩn bị cái gì, một con vợ lẽ thôi mà rắc rối. Cậu cả nhà tôi đã sang tận nơi đón là phước ba đời nhà nó rồi, còn ở đó mà đòi hỏi.
- Cái gì?
Cô hai Quỳnh hoang mang, nhìn về phía cha như muốn tìm thấy hi vọng rằng cô đã nghe lầm. Nhưng cha cô không phản bác, gián tiếp chấp nhận lời bà ta nói.
- Không được, tuyệt đối không được. Cô hai Quỳnh phản đối.
"Bà già khó ưa" tỏ ra rất mất kiên nhẫn:
- Có gả thì gả mau cho chúng tôi còn về. Xuất thân là con hầu mà đòi gả cao à. Được làm lẽ cho cậu cả nhà này là tốt lắm rồi đấy nhá.
Cô hai Quỳnh bặm môi nhìn Quyên, nó chẳng có vẻ buồn bã hay gì cả. Cô định tiếp tục phản đối thì chợt cậu Tuấn lên tiếng.
- Không muốn làm vợ lẽ cũng được, cô hai Quỳnh gả qua thì có thể làm mợ cả rồi.
Quyên nghe thế liền thả luôn bọc bánh gai còn ấm mà nó cầm khư khư nãy giờ, lao đến chắn trước mặt cô hai Quỳnh, nó nói:
- Cả, lẽ gì cũng được, tôi không quan tâm. Các người không được bắt nạt cô của tôi.
Cậu cả Tuấn gật đầu:
- Thế thì vào dọn đồ đi, để lâu cậu đổi ý thì cậu lại cưới cô hai của mày đấy.
Quyên nghe cậu dọa, vội ba chân bốn cẳng chạy vèo vào căn phòng nhỏ của nó vơ vội mấy bộ đồ rồi chạy ra. Cậu cả Tuấn cũng phải ngạc nhiên trước tốc độ này. Trong lòng cậu đã buồn cười lắm rồi nhưng phải giữ hình tượng, liền quay lưng lên xe lôi.
Quyên thấy cậu lên xe, nghĩ cậu đổi ý mà bắt cô hai phải cưới cậu liền sợ hãi. Nó luống cuống muốn nói thêm vài câu với cô hai Quỳnh nhưng nhìn chiếc xe đã lăn bánh, nó chỉ kịp chào cô một câu liền lật đật chạy theo.
Cả quãng đường, "bà già khó ưa" đó cứ lải nhải bên tai Quyên mấy câu kiểu như qua nhà họ Trần thì phải làm theo quy tắc nhà họ Trần, cái gì mà nhập gia tùy tục. Rồi cái gì mà nó chỉ làm lẽ, vô nhà thì phải biết trên biết dưới, nghe mà đầu cả đầu óc. May mà hình như cậu cả Tuấn cũng thấy phiền thì phải. Bà ta nói một hồi liền bị cậu cả nạt cho im.
Nhưng cũng nhờ mấy lời lải nhải đó của bà ta mà nó cũng biết sơ sơ tình hình trong nhà. Cả nhà ông Trần Tâm, gồm ông Tâm, bà cả, bà hai, vợ chồng cậu ba, cô tư đều cùng sống trong một khuôn viên nhà tổ. Cô hai thì đã gả chồng hai năm trước nên sống ở nhà riêng.
Nhà có mười ba đứa đầy tớ và bốn bà vυ' nuôi, bà ta là một trong bốn bà vυ' đó nên cô phải tôn trọng bà. Quyên thầm xì một tiếng trong lòng. Nó chỉ tôn trọng những người đức hạnh và đáng mến thôi. Chua ngoa như bà thì còn lâu nhá.
Nói là làng bên nhưng từ nhà nó.. à không, nhà cô hai Quỳnh đến nhà cậu Tuấn cũng không xa lắm, đi bộ tầm mười lăm phút đã tới nơi.
Cậu cả và Quyên dừng trước cánh cổng lớn. Thằng Tí lăng xăng chạy ra đón.
- Cậu đã về ạ.
-Ừ, ông bà đâu?
- Thưa cậu, ông bà đợi ở trong nhà cả rồi ạ, nhà cô hai, cậu ba cũng đều đầy đủ trong ấy.
Cậu cả đưa cho nó vài đồng bạc, nhỏ giọng nói:
- Cậu biết rồi, mày đi ra chợ mua ít bánh cho cậu.
Thằng Tí ngạc nhiên hỏi lại:
- Cậu bảo con mua bánh làm gì ạ? Cậu có bao giờ ăn đâu.
Cậu cả nghe vậy thì gắt:
- Cậu bảo thì mày cứ đi, hỏi lắm cậu cắt lưỡi bây giờ.
Thằng Tí biết tính cậu nóng nảy, nó liền vâng dạ rồi chạy đi ngay. Thằng Tí đi rồi, cậu cả Tuấn mới quay sang Quyên bảo.
- Mày nữa, đưa ngay cái túi đồ của mày cho vυ' Tư cầm về buồng, rồi vào đây cùng cậu thưa chuyện với thầy u.
Quyên nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, đưa cái túi đồ chứa quần áo cho "bà già khó ưa rồi" vội vã chạy theo cậu. Chân cậu cả dài quá thể, nó bước không nhanh là tụt lại phía sau liền. Mà nhà ông Tâm rất rộng, Quyên mới đến chưa quen đường, tách cậu ra một cái là lạc như chơi.
Tại nhà chính, ông Tâm cùng bà cả ngồi chễm chệ ngay chính giữa, bên trái là nhà cậu ba, bên còn lại là bà hai và nhà cô hai. Cô tư còn qua nhà ngoại chơi chưa về.
Vừa thấy cậu cả Tuấn và Quyên bước vào, bà cả đã cất cao giọng:
- Cậu cả thật khéo chọn. U tìm cho cậu cô ba Trúc nhà ông Thành thì cậu không ưng, cậu lại tìm đâu ra cái con hầu ất ơ này về làm vợ.
Cậu cả không thèm quan tâm tới lời u nói, cậu qua loa chào ông Tâm rồi nói:
- Thưa thầy, đây là con Quyên, vợ cậu.
Rồi cậu nói với đám đầy tớ, nhưng cốt là để bà cả và nhà cậu ba nghe thấy:
- Hôm nay cậu đưa con Quyên về nhà giới thiệu với cả nhà. Từ hôm nay nó là vợ cậu, đừng ai ngu dại mà động vào nó. Không thì cậu không để yên đâu.
Bà cả là u đẻ của cậu cả Tuấn, đương nhiên bà hiểu ẩn ý trong lời nói của đứa con trai. Bà khinh thường gọi Quyên lại bảo:
- Quyên phải không, mày lại gần đây bà xem nào.
Quyên hơi do dự nhưng rồi cũng tiến đến. Bà cả chẹp miệng:
- Cũng có vài phần nhan sắc, bảo sao cậu cả lại chọn mày. Nhưng nhà bà là nhà gia giáo, cao quý cũng hơn những nhà bình thường. Mày muốn làm dâu nhà này, cho dù là lẽ, thì cũng phải biết phép biết tắc.
Nói rồi bà cả gọi vυ' Lý, người đã đi theo bà từ thuở trẻ, bảo:
- Bà cho vυ' theo mày dạy bảo, mày chịu không?
Quyên nhìn bà già to béo, khuôn mặt lỗ rỗ trông còn đáng sợ hơn "bà già khó ưa".. à không, vυ' Tư lúc nãy nữa. Nó đang nghĩ có nên gật đầu hay không thì đã bị cậu cả kéo về phía sau lưng mình. Cậu cả Tuấn chắn trước mặt nó, bảo:
- U không cần phải quan tâm đến vợ của cậu. Vợ cậu ngốc nghếch, vυ' Lý không dạy nổi đâu. U có thời gian như thế thì quan tâm thằng ba nhiều chút, kẻo sau này già lại chả ai nuôi.
Bà cả nghe vậy, tức giận quát:
- Cậu dám nói thế với u à. Láo, con cái gì mà láo.
Cậu cả Tuấn cười khẩy:
- Láo lếu cái gì. U có bao giờ dạy đâu mà cậu biết. Với cả thầy đang ngồi đó mà đâu có nói gì, u làm gì mà cứ xồn xồn lên thế.
Bà cả định chửi thêm thì cậu đã ngắt lời:
- Hôm nay cậu đưa con Quyên về cho thầy u xem mặt. Còn vợ cậu, cậu đã quyết thì u có nói bao nhiêu cũng không thay đổi được ý cậu đâu. Từ nay tất cả mọi người đều phải gọi nó là mợ Quyên, ai gọi sai cậu vả gãy răng.
Cậu cả Tuấn nói xong, toan dắt Quyên đi thì ông Tâm đã gọi lại:
- Cậu khoan đã. Con Mính đâu, mày dẫn mợ Quyên về buồng đi. Còn cậu, cậu vào đây nói chuyện với thầy.
Cậu cả Tuấn chần chừ một phút, cuối cùng vẫn nghe lời ông Tâm, để con Mính đưa Quyên về buồng nó.