Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng

Chương 47

Bà cụ Tần cùng với Chiếu Bình săn gà lôi, không lâu sau đã bắt được hai cánh của nó, để phòng gà lôi chạy mất, bà cụ còn tháo dây rơm ở eo làm thắt lưng ra trói con gà lại.

“Con gà này béo tốt thật.”

Bà cụ cười tới híp mắt lại: “Mông con gà này toàn thịt, lại còn nặng trịch, ít nhất phải hơn năm cân, chúng ta may mắn thật đấy.”

Gần đây bận xây nhà, tốn một nửa tiền tiết kiệm, nhưng không biết làm sao, bà cụ Tần lại cảm thấy nhà bà gần đây như gặp thời, toàn chuyện tốt rơi vào đầu.

Nghĩ như vậy, bà cụ không kiềm được nhìn sang Tần Khanh nhỏ: “Bảo Nhi nhà chúng ta có phúc, ông trời có mắt, biết cuộc sống của dì Bảo Nhi khó khăn, đúng lúc chúng ta tới thăm liền tặng chúng ta lương thực.”

Bà cụ ôm lấy con gà vui vẻ cười.

Tần Khanh nhảy cẫng lên hai cái, sau đó cong mắt cười.

Mang danh là búp bê may mắn cũng rất tiện đấy chứ.



Đi thẳng về phía trước không lâu liền nhìn thấy một thôn làng cũ nát.

Đây chính là đại đội sản xuất thôn Lưu Gia.

Bên này là hạt giống được gieo trồng khá sớm vào vụ bừa mùa xuân, nên khi thu hoạch vào mùa thu cũng sớm hơn, bây giờ là buổi sáng, thời tiết mát mẻ, nhưng vẫn có nắng nóng, chính là thời điểm sau khi vào thu nhưng vẫn sẽ có một đợt nắng nóng nữa.

Bên ngoài thôn Lưu Gia, cánh đồng ngô chật kín người, có người cầm liềm thu hoạch ngô, những người khác thì khiêng giỏ đất xuống để bẻ ngô. Một khung cảnh bận rộn tấp nập, ai cũng mệt tới mức mồ hôi đầm đìa.

“A, bà ngoại kìa.”

Trong con mương, một cô bé trông không lớn lắm, đầu tóc như sợi rơm, mặc trên người bộ quần áo đã giặt tới mức nhàu nát, bộ quần áo đó không vừa với người của cô bé, trông giống như quần áo của người lớn đã được sửa nhỏ lại, đầy vết khâu vá.

Cô bé rất gầy, tứ chi trông như cành cây vậy, khiến cho cái đầu nhìn to hơn, nhưng khi nhìn thấy nhóm người bà cụ Tần, cô bé vẫn tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Bà cụ Tần hỏi: “Nhị Hạ, mẹ con đâu?”

“Mẹ đang ở ngoài đồng, mẹ ơi, bà ngoại đến rồi.” Nhị Hạ hướng về phía cánh đồng hét lớn, ngay lập tức, người phụ nữa có vẻ ngoài thanh tú đội chiếc khăn trùm đầu tam giác màu xanh cũ bước ra từ cánh đồng ngô, còn mang theo hai cô bé.

“Mẹ, sao mẹ lại đến rồi?” Người phụ nữ chính là Tần Hoài Trân của nhà họ Tần.

Cô ấy vừa trông thấy bà cụ cũng cảm thấy vui mừng, sau đó lại nhìn sang Tần Khanh: “Bảo Nhi cao hơn rồi, cách lần gặp trước cũng đã nửa năm rồi.”

Tần Hoài Trân nhìn Tần Khanh nhỏ với đôi mắt trìu mến, Tần Khanh cũng tò mò nhìn dì út nhà mình.

Trước kia nghe người trong nhà nói, sau khi dì út kết hôn đã sinh bốn người con, một nam ba nữ, nhưng vài năm trước, vách núi sụp đổ, em trai họ Đại Xuân đã bị đá đè chết, chỉ còn lại ba em gái họ là Nhị Hạ, Tam Thu, Tứ Đông.

Trong đó Nhị Hạ tám tuổi, Tam Thu sáu tuổi, Tứ Đông năm tuổi.

“Bảo Nhi.” Mấy người em họ của cô bé chẳng sợ người lạ, vừa nhìn thấy Tần Khanh đã hớn hở chạy ngay tới đón.