Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng

Chương 43

Ân Dục Hành cười trừ: “Biết rồi còn hỏi, mau đi nhanh đi, gặp lại sau.”

Hắn ta chống đôi chân dài xuống đất, sau đó huýt sáo rồi lái xe đạp đi, cách đó không xa có người đang đang chỉ trỏ hắn ta.

“Cái tên du côn kia lại ra ngoài rồi, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng.”

“Gia đình của chủ nhiệm Ân đúng là tạo nghiệt mà, sinh ra một đứa con như vậy, đúng là không bao giờ bớt lo được.”

“Còn không phải sao, mấy hôm trước còn dẫn theo một đám người đi đánh nhau, nghe đâu còn bị bắt vào cục công an nữa cơ, sau đó thì bị giữ ở cục công an cả một đêm và chịu không ít dạy dỗ.”

“Tôi thấy tên này sẽ không đời nào chịu thay đổi thói xấu đâu, cứ chờ mà xem đi, với tính cách đó của hắn, cả ngày chỉ biết mắng chửi đấm đá, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tự mình hại mình phải ngồi tù mà thôi.”

Nghe thấy người ngoài xì xào bàn tán về mình, nhưng Ân Dục Hành không thèm để ý cũng chẳng thèm giải thích, ngày hôm đó sở dĩ sẽ xảy ra ẩu đả là bởi vì thấy nhân viên phục vụ ở Lão Mạc bị một nhóm người chặn đường bắt nạt trong hẻm nhỏ, hắn ta muốn đánh thì đánh, hơn nữa hắn ta cảm thấy bản thân không làm sai chuyện gì cả.

Xe đạp đi ra khỏi khu công nhân viên chức, đang định quẹo vào một góc cua thì đột nhiên có một cô gái từ trong góc vọt ra, vừa lúc tông vào tay lái của hắn ta

Ân Dục Hành nhanh chóng đạp phanh lại: “Không biết nhìn đường à?”

Vẻ mặt hắn ta lạnh lùng khô khan tức giận mắng đối phương một câu, nhưng đối phương lại bày ra dáng vẻ yếu đuối mong manh đáng yêu rồi ngẩng đầu lên, nhưng do thoa kem bảo vệ da quá nhiều nên mùi son phấn nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Gió từ hướng đứng của ả ta thổi tới làm Ân Dục Hành chán ghét mà quay đầu sang một bên cố gắng nín thở.

“Tiểu Hành...” Hứa Xuân Nhạn liếc mắt đưa tình nhìn Ân Dục Hành, cố gắng bày ra dáng vẻ thuần khiết trong sáng để thu hút hắn ta.

Nhưng Ân Dục Hành chỉ cảm thấy rùng mình, suýt chút nữa nổi da gà, hắn ta bị Hứa Xuân Nhạn làm cho buồn nôn không chịu được: “Đồ thần kinh.”

Hai mắt hắn ta trợn trắng rồi định đạp xe rời đi, nhưng Hứa Xuân Nhạn bỗng dưng lao tới rồi giữ chặt cánh tay của hắn ta.

Ngay lập tức cả người Ân Dục Hành đều trở nên khó chịu, hắn ta trừng mắt nhìn bàn tay dính đầy dầu nghêu bóng loáng nhớt nhợt của Hứa Xuân Nhạn đang nắm cánh tay mình, bên trên đã để lại một dấu ấn rõ rệt.

“Buông ra!” Ân Dục Hành chau mày, khuôn mặt đẹp trai trong nháy mắt trở nên tối sầm.

Hứa Xuân Nhạn quả thật có hơi sợ hắn ta, ả biết tính tình của Ân Dục Hành không tốt, một khi đã tàn nhẫn lên thì ngay cả người thân cũng không thèm nhận.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, hai người họ đã quen biết từ nhỏ, cùng sinh sống và lớn lên trong một khu công nhân viên chức, hơn nữa trong tương lai Ân Dục Hành sẽ trở thành ông chủ mỏ than đá, kiếm được một khối tài sản khổng lồ, có tài xế đưa rước và được ở trong một căn nhà lớn.