Thập Niên 70: Phúc Bảo Được Cả Nhà Đoàn Sủng

Chương 34

Chú hai Tần nuốt nước bọt, rồi ôm bụng nói: "Ai da, Chiếu An, mau đỡ cha một tay, sao tự nhiên lại đau bụng thế này."

"Bảo Nhi nhà ta mới vừa bị đau bụng, bây giờ lại đến lượt cha, mau mau lại đây dìu cha."

Hai cha con thuận lợi rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Cách đó không xa, bà hai Tần hung hãn nhổ một bãi nước bọt: "Đau bụng à? Đáng đời, sao không đau chết luôn đi, tiêu chảy mấy người luôn đi, nhất là cái tiểu ăn hại kia!"

Bà hai Tần hùng hổ mắng chửi.

Lúc này chú hai Tần và Tần Chiếu An đã đi xa, nhìn thấy bốn con thỏ béo mượt, lông da sáng bóng.

Anh ấy quả thật cực kỳ ngưỡng mộ, toàn thân con thỏ béo tròn núc ních, lông mượt như lụa.

Nhìn lại những người sống ở đây, dinh dưỡng thiếu thốn, da thô ráp tóc xơ xác, con thỏ này trông còn tốt hơn con người.

"Đi, mang về nhà trước!"

Chú hai Tần tinh thần phấn chấn, nhưng mấy con thỏ này quá nặng không dễ cầm, hơn nữa còn rất lo bị người khác nhìn thấy.

Chú hai Tần bảo đám trẻ chạy về nhà, báo tin cho bà nội, tiện thể gọi người đến giúp.

Vì vậy cả nhà đều đã biết chuyện.

Má ơi!

Lấy trứng chim, lấy từng tổ từng tổ một, lấy được hơn hai trăm quả.

Má ơi!

Bắt thỏ, bắt từng con từng con một, bắt được bốn con thỏ, mỗi con ít nhất mười lăm mười sáu cân, tổng cộng hơn sáu mươi cân!

Đây là bao nhiêu thịt chứ, ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi!

...

Bên nhà ông Tần đang âm thầm phát tài lớn, ai nấy đều vui mừng muốn chết, cứ như có vàng rơi từ trên trời xuống trúng đầu họ vậy.

Nhưng nhà ông hai Tần thì thảm rồi.

Trước có đại đội trưởng đi theo cùng làm việc, phía sau có người ghi điểm của đại đội đứng cạnh hùng hổ giám sát, nếu cả nhà họ mà lười biếng, sẽ bị mọi người khinh bỉ, nhận cảnh báo trừ điểm từ người ghi điểm.

Bận rộn cả buổi sáng, chưa đủ mười hai điểm công khai hoang, ngược lại còn bị trừ không ít, điểm này khi tính sẽ đổi lấy lương thực, bà hai Tần đau lòng muốn chết, khuôn mặt già nua xệ xuống không vui.

Đến trưa, mọi người lần lượt tan làm, bà hai Tần về nhà, trút giận lên mấy cô con dâu, rồi hỏi: "Cẩu Thặng đâu?"

Đã gần đến giờ ăn mà không thấy Cẩu Thặng đâu.

"Chết rồi, chẳng lẽ vẫn còn ở trên núi?"

Bà hai Tần vỗ đùi, lập tức thé giọng mắng chửi: "Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Lũ vô dụng không biết xấu hổ, sao lại không trông chừng con cái?"

"Một đám chỉ biết ăn ngon lười làm, trong lòng toàn nghĩ cho mình, tôi khinh! Nếu để cháu trai cả của tôi đói, tôi đánh chết mấy người."

Bà ta mắng mấy cô con dâu một trận xối xả, sau đó thúc giục mọi người lên núi tìm người.

Vì diện tích núi lớn, cả đại gia đình đều phải chia nhau ra tìm.

Bà hai Tần vừa leo núi, vừa hùng hổ gọi Cẩu Thặng.

Ngay tại lúc này.

"Bà, cháu ở đây, bọn cháu ở đây."

"Mau lại đây, kéo bọn cháu lên."

Bà hai Tần ngẩn ra: "Cẩu Thặng?"

Bà ta chạy theo tiếng gọi, suýt chút nữa rơi vào cái hố lớn.

Bà ta tức giận hỏi: "Mấy đứa chạy đến đây làm gì, sao lại rơi vào hố hết thế này?"

Bà ta lần lượt kéo mấy đứa lên.

Cẩu Thặng tức giận nói: "Cũng tại con nhỏ nhà ông cả, con bé đó lừa bọn cháu, làm cháu ngã vào hố, còn kéo theo mấy đứa kia đều bị đẩy xuống."

"Lại là nó?"

Bà hai Tần tức giận không chỗ phát tiết, lần trước bà ta đến nhà ông Tần gây sự, bị bà cụ Tần đánh cho một trận, lúc đó bà ta đã ghét cay ghét đắng con bé Tần Khanh này rồi, bây giờ nghe thế lại càng thêm tức.